Khi tôi lại nghe được tin tức về Lâm Ngôn Tư đã là nửa năm sau.
Hai con người gọi là ba mẹ đã cắt đứt quan hệ với cô ấy bao nhiêu lâu nay vì không liên lạc được với cô ấy nên đến tìm tôi:
"Cậu bảo Lâm Ngôn Tư nhanh nhanh về nhà một chuyến, nuôi nó nhiều năm như vậy, giờ em trai nó sắp kết hôn, có phải nó cũng nên bỏ ra một phần sức lực hay không?"
Tôi không nhịn được mà trào phúng:
"Các người nuôi cô ấy được bao lâu? Bắt đầu từ lúc năm tuổi, mỗi ngày cô ấy đều phải ăn cơm ở nhà tôi."
Sau đó, tôi bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Đúng vậy, bắt đầu từ lúc năm tuổi.
Nhiều năm như thế, chúng tôi đều quấn quýt bên cạnh nhau, tựa như hai sợi dây leo cùng giúp nhau mọc thẳng về phía trước.
Rõ ràng tôi không rời khỏi cô ấy nhưng vẫn đánh mất cô ấy.
Sau khi tỉnh lại sau vụ tai nạn, bác sĩ báo cho tôi biết là đã cưa chân trái, vẫn may bảo vệ được đùi phải, hiện giờ kỹ thuật y học phát triển, gắn chân giả cũng có thể đi lại dễ dàng.
Tôi biết, đó chỉ là lời an ủi mang theo vài phần điểm tô cho đẹp vậy thôi.
Trợ lý rất cẩn thận tìm từ, nói với tôi:
"Chị Lâm… Là bà chủ hôm qua có tới xem anh, cũng là chị ấy gọi điện thoại báo cho tôi biết."
Cô ấy đâu?
Trợ lý không dám nói, từ sự im lặng kia, tôi cũng đoán ra được thái độ của Lâm Ngôn Tư.
Cô ấy không còn yêu tôi nên cũng không quan tâm nữa.
Ý thức được điều này, nỗi đau quặn thắt còn đau hơn cả cơn đau từ vụ tai nạn cuộn lên tận dưới đáy lòng, cảm giác hít thở không thông khiến tôi không thể phát ra âm thanh, chỉ có hốc mắt là hơi nóng lên.
Trợ lý nghiêng mặt đi, lịch sự tránh nhìn đến tình cảnh chật vật này của tôi.
Còn tôi thì nhớ đến rất nhiều năm trước, buổi chiều bị ngã từ trên cây hạch đào, chân đau đến nỗi muốn tắt thở nhưng nhìn thấy Lâm Ngôn Tư khóc thảm như vậy, ngay cả nước mắt tôi cũng không dám rơi.
Chỉ có khi bác sĩ bó bột cho tôi, vì thật sự quá đau, tôi mới rơi hai giọt nước mắt sinh lý mà thôi.
Cô ấy mang đôi mắt sưng đỏ kia, thật cẩn thận lau nước mắt cho tôi
Nhiều năm như vậy, Lâm Ngôn Tư chính là sự tồn tại quan trọng duy nhất trong lòng tôi, thậm chí có vài lần dẫn theo cô ấy tham dự những thương vụ làm ăn, có người trêu ghẹo mà nói:
"Vợ của Chu tổng thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhiều năm vậy rồi mà anh không ngán sao?"
Lần đó tôi đã giận điên lên.
Không một ai biết, cô ấy tựa như cơn gió thổi qua sơn cốc, nhìn thì không hình không sắc, hầu như chẳng có chút cảm giác tồn tại nào nhưng nếu không có cô ấy, mặt hồ phẳng lặng sẽ là cảnh tượng đáng buồn đến thế nào đây.
Thậm chí khi tôi và Kiều Mộc ở bên nhau, ngay từ đầu cũng vì tôi tìm thấy được bóng dáng của Lâm Ngôn Tư trên người Kiều Mộc.
Kiều Mộc đến công ty phỏng vấn, tôi vừa liếc mắt đã nhận ra. Tôi bảo Triệu Thanh:
"Công ty không cần nhân viên khuyết thiếu tố chất cơ bản."
Lời này vừa lúc bị Kiều Mộc nghe được, một người vốn đanh đá dữ dằn lại không nói lý như cô ta lại đỏ cả vành mắt.
Sau giờ tan tầm, cô ta chặn tôi lại ở bãi đỗ xe, nói với tôi là mình đã cùng đường, nếu không nhận được công việc này sẽ bị ba mẹ ép về nhà lấy chồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!