Chương 22: (Vô Đề)

Đội mũ, cầm mấy thứ mang cho Seiichi trên tay, lòng Ogihara nghĩ một lúc nữa gặp Seiichi thì nên nói như thế nào. Hôm nay cậu đi với hình dạng thật của mình, không hóa trang một chút nào. Tới Nhật bản, trừ Ryoma ra, Seiichi có thể nói là người bạn đầu tiên của cậu.

Lần này cậu bị Ryoma nhận ra, lại bị đội trưởng phát hiện, nhưng hai người họ cũng không trách cậu. Nghĩ đến một Seiichi thiện lương ôn nhu, cậu không muốn giấu diếm Seiichi nữa.

Xuống xe bus, đến cửa hàng hoa ven đường chọn cho Seiichi một bó hoa hạc vọng lan, Ogihara lên tinh thần, lần sinh bệnh này làm cậu không còn muốn trì hoãn nữa. Vừa đi được vài phút, Ogihara đột nhiên nghe được từ ngõ nhỏ bên cạnh vang lên thanh âm kì lạ.

Nghe một lúc, Ogihara thấy không ổn liền nhanh đi vào.

"Chú cảnh sát ơi! Ở đây có người đánh nhau!" Ogihara nhìn tình cảnh trước mặt liền lập tức hô to, chợt thấy đám người bên trong nhìn cậu một cái, sau đó đá người đang quỳ rạp trên mặt đất một cú rồi chạy tan tác như ong vỡ tổ.

Thấy đám người chạy hết, Ogihara đè xuống cảm giác khẩn trương chậm rãi đi đến chỗ người trước mặt. Anh có sao không? Để mọi thứ xuống một bên, Ogihara cẩn thận giúp người đang chật vật đứng lên.

Cút ngay!

Người đang quỳ rạp trên mặt đất giật ra khỏi tay Ogihara giãy dụa ngồi dậy, rồi hướng Ogihara nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhìn thấy vẻ mặt Ogihara thì sửng sốt một chút, sau đó càng thêm giận dữ.

... Không ngờ đối phương tự nhiên lại như vậy, Ogihara lại càng hoảng sợ, sau đó thấy máu và vết bẩn trên khuôn mặt đối phương. Ogihara cố kiềm chế, thấp giọng hỏi:

"Anh không sao chứ, để tôi đưa anh đi bệnh viện, gần đây có một bệnh viện."

"Muốn sống thì tránh xa tao ra!"

Đối phương chẳng hề tiếp nhận lòng tốt của Ogihara, càng thêm hung ác quát.

"Sao anh lại như vậy hả, ai thèm nghe lệnh anh!" Ogihara cũng phát cáu, đến Bồ Tát cũnfg con biết tức giận đó. Tuy rằng cậu rất ít phát giận, nhưng không có nghĩa là cậu không bao giờ phát giận, cậu lớn như vậy rồi mà chưa từng có ai to tiếng với cậu thế đâu.

Cầm lấy đồ của mình, Ogihara đứng lên liếc mắt nhìn đối phương, giọng điệu không còn chút ý tốt nào: Tùy anh thôi,Hảo tâm gặp lòng lang dạ thú

", không muốn người khác quản mình thì đừng để bị đánh thảm như vậy."

Không thèm nhìn vẻ mặt trở nên dữ tợn của người nọ, Ogihara t mở cờ rong bụng, sau này cậu chẳng thèm quan tâm mấy chuyện này nữa, thực sự là lòng tốt không được báo đáp mà.

Ogihara vừa đi một lúc, một người vội vã chạy vào ngõ nhỏ, thấy người trên đất thì kinh hoảng kêu: Akutsu senpai!

Đừng đụng tao!

Huơ tay để đối phương đừng đến, Akutsu thong thả đứng lên, động tác của hắn động đến vết thương trên người làm hắn đau đến nghiến răng.

"Akutsu senpai, anh có sao không?"

Taichi không để ý đến sự cự tuyệt của Akutsu senpai, tiến lên đỡ lấy thân thể sắp ngã của senpai.

Buông ra! Ngữ khí của Akutsu cực kì ác liệt, thằng ranh vừa nãy dám giáo huấn hắn!

"Akutsu senpai, HLV tìm anh, em sẽ đưa anh đến phòng y tế trước." Không bị dọa bởi khí thế đáng sợ của senpai, Taichi liền đỡ senpai đi về trường học.

Ogihara bị người vừa rồi làm cho tâm tình trở nên cực xấu, vốn tinh thần đã chuẩn bị tốt để gặp Seiichi thoáng cái lại biến mất. Đứng trước cửa phòng bệnh Seiichi, Ogihara hít sâu, tay xoa xoa nắm đấm cửa, lần nữa nhớ lại.

Đều tại người kia, không chỉ không cảm ơn cậu mà thái độ còn ác liệt như vậy, sớm biết thì cậu đã không làm bộ gọi cảnh sát rồi.

Đột nhiên, cửa bị người bên trong mở, Ogihara ngẩng đầu lên... : Seiichi...

Itsuki... chan... ? Nghe thấy bên ngoài cửa có âm thanh gì đó, Yukimura xuống giường mở cửa nhìn xem bên ngoài là ai.

Vậy mà lại thấy một người đứng trước cửa, vừa xa lạ vừa quen thuộc, Yukimura nghe đối phương gọi tên mình, không xác định gọi một tiếng.

"Sei... Seiichi, là... tôi... , hôm nay tôi..." Bị sự xuất hiện ngoài ý muốn của Seiichi làm cho hơi hoảng loạn, Ogihara cẩn thận quan sát vẻ mặt của Seiichi, sau đó nói mục đích hôm nay mình đến đây,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!