Chương 4: (Vô Đề)

Tròn một năm ngày yêu nhau, tôi dẫn Kiên về giới thiệu với mẹ. Mặc dù chẳng có gì phàn nàn về Kiên, nhưng mẹ tôi rất lo lắng.

Không phải mẹ lo vì tôi vẫn còn nhỏ để vướng vào chuyện yêu đương, có lẽ mẹ thấy tôi chìm ngập trong hạnh púc quá nên ko biết phải nói gì hơn, mà có nói thì cũng chẳng thể thay đổi điều gì được nữa rồi. Mẹ vẫn cứ để kệ tôi tự bước vào đời, mà sự vấp ngã đầu tiên chính là mối tình đầu của thời con gái.

Mẹ là thế. Kiên về rồi, mẹ nghe tôi luyên thuyên về Kiên:

"Anh ấy học giỏi tài hoa lắm mẹ ạ. Anh ấy là bí thư đoàn trường đấy, anh ấy hay đá bóng, tham gia các hoạt động khác. Anh ấy nổi tiếng ở trường lăm mẹ ạ. Mấy chị con gái cứ viết thư làm quen, tỏ tình đều đều, anh ấy kể hết cho con nghe, nhưng con không ghen. Con hiểu tính anh Kiên lắm",

"Mà yêu nhau gần cả năm rồi con mới biết về gia đình anh ấy, anh ấy giấu con. Bố anh Kiên là chủ tịch tỉnh, mẹ anh ấy là giám đốc công ty xây dựng gì gì ấy. Có lần con đến nhà anh ấy thấy có thư gửi bố anh ấy, con mới biết đấy",

"Một mình anh Kiên sống trong một cái nhà bốn tầng ở Hà Nội đấy mẹ ạ, tối nào anh ấy cũng chở con đi ăn, anh Kiên chiều con lắm."

Tôi luyên thuyên kể, cũng tự thấy ngạc nhiên với chính mình, vì bình thường tôi là đứa chẳng quen tâm sự với ai, đặc biệt là với những người trong gia đình, vậy mà hôm đấy, tôi cứ hớn hở, tíu tít kể lể với mẹ về chuyện của chúng tôi, tất nhiên còn những cái riêng tư thì không thể kể được.

Mẹ nghe tôi kể, mẹ chẳng nói gì nhiều, có lúc tôi thấy mẹ nhìn tôi thở dài. Tôi như thấy được nỗi lo lắng trong đôi mắt mẹ. Nỗi lo của một người mẹ mẹ như đang nhìn thấy con mình bước chân vào những mảnh vỡ, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.

Mẹ lại thở dài, buổi trưa mẹ không ngủ với tôi, mẹ đi về phòng, đóng cửa ngủ một mình. Tôi nằm trên giường, tôi nghĩ đến thái độ của mẹ, tôi vẫn thấy bình thản. Bất chợt tôi nhớ đến bố, bao lâu rồi bố chưa về thăm nhà nhỉ? Tôi thấy nhức đầu, tôi không muốn nghĩ đến bố nữa.

Tôi lấy máy nhắn tin cho Kiên:

- Anh à em nhớ anh quá. Có khi nào rời bỏ em không?

- Anh chẳng bao giờ có thể làm thế được. Anh không thể yêu em khác hơn bây giờ. Bây giờ cho đến mãi mãi…

Trong cái sim cũ ấy, tôi vẫn còn lưu giữ lại tin nhắn này của anh. Một buổi trưa mùa đông có chút nắng, tôi mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào sưởi ấm mình. Tôi miên man nhớ đến anh, để tự đưa mình vào giấc ngủ. Một năm chúng tôi yêu nhau thật ngọt ngào và trong sáng.

Tôi cứ thế chìm dần vào giấc ngủ, trời lạnh, tôi vô thức kéo chăn lên cao, cái chăn bông dày sụ làm tôi cảm thấy ấm áp quá, tựa hồ như đang ở suối nước nóng vậy. Hình như tôi đang mơ, tôi thấy có con đường nhỏ, trống vắng, có tiếng cười, bầu trời quen thuộc quá:

"Tớ rất thích những buổi chiều thế này, con đường này, và An". Gương mặt cậu bé hiện ra, cậu bé cười, vẫn là gương mặt cậu bé năm xưa. Đã mấy năm trôi qua rồi, cậu ấy quên là tôi đã lớn lên rồi sao, tôi đã là cô nữ sinh mười bảy tuổi. Tôi bỗng thấy một nỗi sợ hãi vô hình.

Tôi bỏ chạy về phía xa, con đường nhỏ không một bóng người, tôi tìm cánh đồng năm xưa để có thể trốn vào trong đó, nhưng chẳng thấy cánh đồng nào nữa cả, cậu bé ngày nào vẫn đuổi theo tôi, gương mặt cậu ta hiện lên bầu trời, tôi nhắm mắt, chạy lao về phía trước.

Tôi bỗng rớt xuống một cái hố sâu…Tôi choàng tỉnh, mồ hôi túa ra trên trán. Chỉ là một giấc mơ. Tôi nhìn ra cửa sổ. Nắng đã tắt tự lúc nào. Tôi kéo chăn lên, hai hang nước mắt chảy dài. Sau ngày cậu ấy mất, tôi chưa dám đến thăm mộ cậu ấy thêm một lần nào nữa.

Tôi còn nợ điều gì chăng? Tôi lấy máy nhắn tin cho Kiên:

- Anh xuống chở em lên ngay đi. Em nhớ Hà Nội rồi, em nhớ anh rồi.

- Sao thế em? Cuối tuần mới về nhà, em tranh thủ ở nhà với mẹ thêm một chút nữa cho mẹ vui

- Em vừa nằm mơ. Một giấc mơ thật kỳ quái. Em sợ lắm. Anh đến mang em đi ngay đi

- Sao em cứ suốt ngày nằm mơ thấy mấy cái linh tinh buồn cười thế? Em đừng suy nghĩ gì nhiều chứ

- Không, em chẳng suy nghĩ gì cả. Em không còn thuộc về nơi đây nữa rồi

Tôi và anh ngày càng gắn bó hơn. Tôi yêu anh như một người cần oxy để thở. Tôi đã quên mất sự tỉnh táo và lí trí của con bé khi xưa.

Tôi đã luôn nhớ đến hình ảnh của bố để tự nhắc nhở mình, nhưng Kiên hoàn toàn khác với bố tôi, tôi đã từng nghĩ tôi may mắn trong chuyện tình cảm hơn mẹ, vì nếu bố tôi giống Kiên thì mẹ đã không khổ tâm như bây giờ. Ôi tuổi 17, tôi thật trẻ con và khờ khạo.

Tôi không bao giờ có thể quên được mối tình đầu của tôi đã kết thúc như thế nào. Tôi mãi mãi nhớ đến nó. Nhớ để đau và hận, để tự tủi thân cho chính mình. Bây giờ nhớ lại lòng tôi vẫn cuồn cuộn bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Sự căm hận, oán than, khinh bỉ, ghê tởm, đau đớn, tiếc nuối và tủi than.

Đã có những tháng ngày tôi sống chung với một mớ hỗn hợp của các thể loại cảm xúc như vậy. Vậy mà tôi vẫn sống, vẫn tồn tại cho đến bây giờ. Phải, đã có lúc tôi muốn chết. Bây giờ, sau bao nhiêu năm, bao nhiêu thăng trầm, lòng tôi đã tĩnh lại.

Câu chuyện về đêm hôm đó chỉ là nửa phần oán trách, nửa phần tủi hờn.

Đó là đêm mà chúng tôi đã gần gũi nhau. Đấy không phải là đêm đầu tiên chúng tôi gần gũi như thế. Trong hơn một năm yêu nhau, đã có rất nhiều hoàn cảnh đưa đẩy để chúng tôi ở bên cạnh nhau. Anh sống một mình trong ngôi nhà riêng. Nhiều đêm như thế, tôi đến ngủ cùng anh.

Chúng tôi nằm cùng giường, đắp cùng chăn, gối chung một cái gối dài. Chúng tôi nằm ôm nhau ngủ sau những nụ hôn rất dài. Kiên đã rất giữ gìn cho tôi, tôi xúc động vì điều đó. Kiên hay nói với tôi rằng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!