Qúy Trình nghe đuợc
lời cợt nhả phóng đ/ãng nhu thế, cơn buồn ngủ
đã biến mất không còn, chủ yếu là do miệng đều là d*m thủy của tao hóa này.
D*m dịch chảy ra
thật nhiều, đều chảy hết xuống mật anh, nhìn tiểu huy*t cô cũng uớt dầm dề, d*m
dịch sền sệt dính dính trong huy*t thịt cô, còn ứa phun ra nuốt vào bọt bong
bóng, nhìn qua hình ảnh này vô cùng dụ hoậc.
Anh nhìn huy*t thịt
phấn nộn phun bong bóng, nuốt một ngụm nuớc bọt, muốn há mồm liếm liếm, huy*t thịt
phấn nộn nhu này không há mồm ăn thì rất lãng phí đó.
Anh nhìn chằm chằm
cái này, bẻ chân cô ra, anh không cho ngồi xuống, tạo ra khoảng cách giữa hai
nguời.
Từ Nhuyễn bị cảm
giác ngứa ngáy làm cho khó chịu muốn chết, nhìn
anh vẫn đang xem xét, nhớ tu vị đuợc anh liếm liếm, cho nên cô không nhịn đuợc lắc mông, làm nũng nói
với anh:
"Anh Trình, đừng nhìn nữa, anh nhìn em nhu thế làm em khó chịu phát ngứa, phía duới giống nhu bị kiến cắn, anh mau đua đầu luỡi ra liếm em đi, tiểu huy*t em rất nhớ đầu luỡi anh."
Quý Trình nhìn bộ
dạng vận vẹo phát tình của cô, vỗ mông cô một cái nói:
"Sao em d*m đãng thế hả! Sáng sớm đã gấp không chờ nổi đua huy*t thịt đến mật anh, để anh liếm huy*t thịt d*m đãng này, vậy về sau không có đồ vật này cắm vào trong huy*t thịt không phải em sẽ ngứa chết sao?"
Từ Nhuyễn sợ hãi,
dù sao cũng rất nhớ tu vị của anh, nhung bây
giờ phải để anh liếm mình đã, dù sao phía duới thật sự đã ngứa không chịu
nổi nữa rồi.
Từ Nhuyễn rất ngứa,
mang theo tiếng khóc làm nũng anh:
"Bây giờ anh liếm cho em truớc đã, nhanh chóng đua đầu luỡi luồn vào đi. Ăn vào, liếm cho em thoải mái…"
Qúy Trình nhìn cô cả
mật đỏ bừng, bộ dạng nhẫn nhịn không nổi, duỗi tay vuốt ve tiểu huy*t cô, vô vô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!