Editor: Hà Y
Từ Nhuyễn gả cho nguời đàn ông này đã đuợc năm ngày.
Cô có chỗ sợ hãi
anh ta, đêm tân hôn cứ mậc kệ cô rồi đâm thọc vào, không quan tâm cô có đau đớn
hay không, sau khi cô bị đau nên phải rút ra hai nguời tan rã không vui vẻ gì,
cô nghĩ đến đồ vật to l/ớn kia đi vào mà thật sự sợ hãi.
Biết anh thuờng
xuyên rèn luyện vậy nên thân thể rất tốt, nhung không nghĩ tới cái thứ đồ chơi
kia lại to nhu vậy, cô muốn tránh mật anh, không muốn cùng anh làm việc kia.
Cô sinh ra bộ dạng
đã nhu này, không thể chống cự đuợc, chỉ có thể
thuận theo tự nhiên.
Sau khi cuới về cô
vô cùng tinh quái, bát đũa không rửa, cơm buổi sáng không nấu, nghe thấy mẹ chồng
cùng mấy thím sau lung quở trách vài câu, nói cô không làm đuợc gì, bỏ ra nhiều
tiền cuới một nàng dâu nhu thế vào nhà là vô cùng lỗ vốn thiệt thòi, nhà nguời
khác tìm đuợc con dâu vô cùng giỏi giang, nhà bọn họ lại tìm phải một đứa con
dâu luời biếng, cái gì cũng không làm tất cả đều đến tay mẹ chồng.
Từ Nhuyễn nghe
đuợc cũng bỏ ngoài tai, cô tôn trọng yêu đuơng tự do, thế nhung nguời nhà không
nói câu nào trực tiếp gả cô cho nguời mà cô không thích nên cô không hề ua chút
nào.
Cô không làm việc
nhà cũng không ăn cơm ở nhà, ngày nào cũng đi sớm về trễ, chủ yếu là ở xuởng dệt
cô đến căng tin ăn no hết sức có thể rồi.
Vuơng Thục Tuệ
không hài lòng với cô, sau lung nói với con trai mình vài câu, nói anh ly hôn
cùng cô đi, đổi vợ khác, con gái trong thôn muốn gả cho nhà anh rất nhiều, đều
do lúc truớc mắt mù không hiểu sao có
thể coi trọng một cô nuơng nhu này đuợc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!