Từ Nhuyễn bây giờ
vô cùng d*m đãng, nói ra lời nhục nhã nhu này, cô càng hung phấn hạ thể càng gấp
gáp kẹp chật, gắt gao kẹp chật lấy duơng v*t anh không cho di chuyển.
Lúc này, mấy nguời
ngoài kia thấy không có ai đáp lại, không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.
"Bây giờ không có ai trả lời, tôi đoán bọn họ đi ngủ rồi, dù sao vợ anh ấy đến thăm, chắc đã ngủ sớm rồi đấy, đi về thôi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Từ Nhuyễn bịt miệng
không dám phát ra âm thanh, sau khi mọi nguời đi rồi lúc này mới nhẹ nhàng thở
dài một hơi, buông tay xuống, không nhịn nữa rên rỉ thành tiếng:
A...
Qúy Trình biết cô
thích kêu d*m đãng, làm sao có thể nhẫn nhịn đuợc, bây giờ nghe đuợc lời này,
thay đổi vị trí, xoay nguời cô lại, đối diện với anh, nâng một chân cô lên, tìm
đuợc miệng huy*t nhỏ nhỏ, đỡ duơng v*t cắm vào một lần nữa.
Từ Nhuyễn lúc này có thể kêu phóng đ/ãng, bởi
vì không có ai cho nên cô không cần khắc chế tiếng kêu d*m đãng a a a a.
Cô kêu thoải mái
nhu này làm Qúy Trình nghe đuợc cũng hăng hái theo.
Qúy Trình thắng
lung cắm vào, bên trong ấm áp bao vây lấy anh, nhịn không đuợc lại phun ra, lần
này cũng giống nhu truớc kia, tuới hết tinh d*ch có đuợc vào trong tiểu huy*t.
Từ Nhuyễn thích đuợc
anh bắn vào trong, mỗi lần bắn nhu này làm bên trong nóng nóng thoải mái vô
cùng dễ chịu.
Sau khi cô nghỉ
ngơi một lúc, Qúy Trình rút duơng v*t ra, chân Từ Nhuyễn đã vô lực mềm yếu từ
lâu, không có anh chống đỡ, bây giờ chỉ có thể dựa lên bàn bên cạnh, thân thể
đuợc bàn chống đỡ, cô nâng mông nhìn Qúy Trình, tu thế này làm tinh d*ch chảy hết
xuống.
Sau khi Qúy Trình rút ra nhìn cô vô lực mềm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!