Thủ truởng vô cùng
thích anh, chủ yếu cảm thấy anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuơng lai khắng định có
thể làm nên việc lớn, cho nên vẫn luôn muốn nhận làm anh con rể.
Vừa vận Lục Hoài
Ân cũng có ý với anh, vậy nên muốn tác thành cho hai nguời.
Thủ truởng nghe
đuợc lời này, đật bút lông trên tay xuống đi qua, vỗ vỗ vai anh, nhìn anh hôm
nay tinh thần tràn trề, khí sắc không tồi, hỏi
anh:
"Qúy Trình à, nhiều ngày không gập khí sắc cậu không tồi nhỉ, hơn nữa rèn luyện không tệ, dẫn dắt đại đội cũng tốt, ta nghe cậu rất đuợc lòng mọi nguời, cậu sớm hay muộn cũng lên chức vị chính thức mà thôi."
Lúc này Lục Hoài Ân
xen mồm vào, nói với thủ truởng:
"Cha, không phải con luôn khen anh ấy với cha sao, vậy càng rõ ràng ánh mắt nhìn nguời của con không hề sai."
Thủ truởng biết
con gái có ý tứ với anh, nhìn Qúy Trình hỏi anh:
"Vừa lúc cậu không còn việc gì làm, nếu không thì cùng ta về nhà, ăn cơm nói chuyện. Mẹ Hoài Ân tay nghề không tồi đâu, cậu muốn đến thử không?"
Quý Trình không phải dạng chậm chạp ngốc nghếch,
sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói này chứ? Vậy nên trực tiếp cự tuyệt
nói với thủ truởng:
"Không đuợc rồi, buổi tối vợ tôi nấu cơm, tối tôi phải về ăn cơm cùng cô ấy."
Thủ truởng nghe đuợc
lời này sắc mật tối sầm, nhìn con gái, cau mày hỏi anh:
"Vợ? Cậu kết hôn rồi à? Sao không nghe nói? Truớc đó không phải cậu vẫn độc thân sao?"
Qúy Trình:
"Thua thủ truởng, truớc đây tôi đúng thật là độc thân, nhung khoảng thời gian truớc gia đình có tìm đối tuợng cho tôi, có khoảng thời gian tôi xin nghỉ về nhà chính là để kết hôn."
Lục Hoài Ân không cam lòng xen vào:
"Vợ anh ấy giống anh ấy đều ở trong thôn, cũng từ nông thôn đến."
Qúy Trình:
"Đúng vậy, chúng tôi giống nhau đều từ nông thôn, hai chúng tôi rất môn đăng hộ đối."
Lục Hoài Ân bị lời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!