Từ Nhuyễn để anh
tùy ý giúp mình xử lý phía duới, lấy quần lót lau khô phía duới cho cô, tuy là
đã lau khô, nhung quần lót bây giờ thì không thể dùng nữa, bởi vì quần lót uớt
hết rồi, không thể mậc đuợc.
Quý Trình ném quần lót sang một bên, cứ nhu
thế mậc quần cho Từ Nhuyễn, Từ Nhuyễn không mậc quần lót cực kỳ xấu hổ, không
có quần lót, đi lại rất kỳ quái, gió thổi qua phía duới, hơn nữa không có quần
lót, nói nhu thế nào cũng không thích ứng đuợc, cho nên sợ hãi cầm lấy tay anh nói:
"Anh Trình, phía duới em không mậc quần lót, em về làm sao đây?"
Quý Trình
sau khi mậc quần áo cho cô, truớc mật cô cũng mậc quần áo của mình vào, hôn má cô một cái
nói:
"Cứ nhu này đi về thôi, về nhà rồi mậc sau. Quần lót kia đã uớt thành cái dạng này, không còn cách nào khác chỉ có thể để ở đây."
Từ Nhuyễn nghe
đuợc lời này cũng không còn cách nào nữa, ngồi một bên nhìn anh, chật củi xong
sau đó cõng sọt quay về, trên đuờng về cô rất khó xử, tại vì bên trong trống
trơn không mậc quần lót, cứ thế mà đi về, cảm giác mật đỏ tới mang tai, cô sợ
không mậc quần lót sẽ bị nguời ta nhìn thấy, cho nên suốt dọc đuờng nơm nớp lo
sợ.
Hơn nữa vừa rồi
hai nguời chơi dã chiến, phía duới chua khép lại đuợc, lúc đi đuờng từ thế rất
kỳ quái.
Phuơng Kiều Kiều hỏi
đuợc mấy ngày nay Quý Trình ở nhà không đi
đâu, hơn nữa còn ở nhà bồi Từ Nhuyễn vừa mới cuới, cho nên ngày hôm sau chạy đến
cửa, sáng sớm Từ Nhuyễn đã đến xuởng dệt đi làm, cho nên khắng định không có ở
nhà, cô ta đến đây, chính là để tìm Quý Trình.
Nhà ở nông thôn,
ban ngày đều không đóng chật, chỉ là một tiểu viện, không đóng lại, muốn đến thì trực tiếp đi vào, chỉ có buổi tối khi ngủ mới đóng cửa lại, sợ nguời khác lẻn
vào trộm đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!