Chương 46: Anh Đào (1)

Edit: Hanna

Dự báo thời tiết nhắc nhở, đêm nay có mưa nhỏ.

Trong chiếc xe màu đen, Thư Dao đang ngồi nghiêng, tựa đầu vào vai Lương Diễn.

Lương Diễn có dáng người rất đẹp, đặc biệt thích hợp để mặc áo sơ

-mi. Thư Dao gối lên cơ bắp ấm áp của anh, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt nhưng dễ chịu trên người anh.

Thư Dao rất khó có thể dùng lời nói để diễn tả trạng thái hiện tại của mình.

Giống như say, nhưng cũng có vẻ như không say.

Ở một mức độ nào đó, Thư Dao bây giờ gần giống với trạng thái của người bình thường khi say rượu.

Chỉ cần một chút rượu thôi cũng có thể khiến làn da trắng nõn sạch sẽ của cô dần dần trở thành màu hồng nhạt xinh xắn.

Giống như bông hoa đào mới chớm nở vào đầu mùa xuân.

"Không nói lời nào, anh sẽ coi như là em đồng ý." Ngón tay của Lương Diễn nhẹ nhàng điểm một cái lên ấn đường của Thư Dao, màu mắt xám tối đi:

"Mấy hôm nay anh đã quá dung túng em rồi, nên phạt."

Cà vạt trên cổ tay cũng không được thắt thành nơ con bướm, nền màu xám khiến da thịt ở cổ tay càng trắng hơn.

Khi Lương Diễn vừa mới buộc lên, anh đã mất đi vẻ bình tĩnh lúc trước.

Thư Dao nhận ra anh không vui nhưng cái đầu nhỏ trì độn khiến cô không thể nào suy nghĩ được, cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại muốn làm như vậy.

"Lần trước em đã nợ một lần, lần này em lại phạm sai lầm, tội càng thêm tội, nên phạt nặng." Lương Diễn rũ mắt xuống nhìn cô: Trước hái sau ăn.

Thư Dao thử chạm vào góc áo của anh nhưng lại bị Lương Diễn đè tay lại.

Anh không cho phép cô chạm vào.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên không hề đúng lúc.

Lương Diễn nhìn Thư Dao: Lấy ra.

Điện thoại ở trong quần của anh, bây giờ hai tay của Thư Dao ở cùng một chỗ nên không tiện cho lắm, lúc cô thò tay vào túi cũng rất cẩn thận, chỉ sợ chạm vào thứ gì đó không nên chạm vào.

May là không có, Thư Dao cầm điện thoại một cách khó khăn, giơ nó lên trước mặt anh.

Nghe đi.

Lương Diễn đã ra lệnh như thế đó.

Thư Dao không thể không bấm nút trả lời, cũng may Lương Diễn thấy cô cầm rất khó khăn thì thở dài một tiếng, anh cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, một tay vẫn ôm cô như trước.

Lương tiên sinh, Là ông Tô gọi điện thoại tới, giọng nói của ông ta mang theo vài phần mệt mỏi tới kiệt sức:

"Việc liên quan tới Oản Diễm, ngài có thể cho tôi thêm một chút thời gian để cân nhắc không?" 

"Đêm dài lắm mộng," Lương Diễn nói nhỏ một cách lãnh đạm:

"Đề nghị ông Tô nên quyết định sớm đi."

Thường ngày Lương Diễn đối xử với mọi người ôn hòa, lịch sự, hiếm khi kiêu căng, đây cũng là một trong những lý do khiến anh được ca ngợi và yêu mến, chỉ có những người đã từng nếm trải thủ đoạn cứng rắn của anh thì mới biết, người này lạnh lùng từ tận xương tủy, không hề có một chút tình người nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!