Chương 4: Cá muối (4)

Lương Diễn lặng thinh.

Thư Dao lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng xin lỗi anh:

"Ôi xin lỗi nhé, tôi không có ý kì thị các anh đâu. Thật ra tôi rất tôn trọng nghề nghiệp của anh, chẳng qua đã quen gọi như thế... Ừm, với các anh, đây có tính là danh xưng ác ý không?"

Lương Diễn đưa tay day day huyệt thái dương.

Thư Dao thấy gân xanh trên trán anh dường như hơi giật giật.

Qua ba giây, Lương Diễn dời mắt khỏi cây kem ốc quế bị cô cứng rắn nhét vào tay, chuyển sang nhìn Thư Dao.

"Không tính là danh xưng ác ý," Lương Diễn từ trên cao nhìn xuống cô, đột nhiên, anh mỉm cười, trông có vẻ khoan dung và bất đắc dĩ,

"Ngạc nhiên quá thôi."

Ngạc nhiên quá?

Thư Dao không đoán được lời nói của anh giờ đây có ý gì.

Chẳng lẽ ý chỉ anh ngạc nhiên vì cô mời vịt làm bạn trai ư?

Hay là chuyện khác?

Không đợi Thư Dao nghĩ kĩ, Lương Diễn đã cất bước di chuyển sang nơi khác:

"Công trình trung tâm thí nghiệm đã được đưa vào sử dụng chưa? Khu vực chứng năng được quy hoạch như thế nào?"

Công trình trung tâm thí nghiệm cách nơi này khoảng chừng năm trăm mét, dựa theo cách xây dựng tòa nhà, chia thành sáu khu ABCDEF, nghe nói cũng được nhà từ thiện kia quyên tặng, kể cả phòng máy chuyên ngành Thư Dao ở trên khu C cũng vậy.

Thư Dao đi liên tục mấy bước, cuối cùng cũng miễn cưỡng đuổi kịp nhịp đi của anh:

"Xin lỗi, tôi chỉ biết về khu C thôi, không rõ lắm về các khu vực khác...."

Nói tới đây, Thư Dao ngẩn người.

Hình như có gì đó sai sai.

Là cô tiêu tiền thuê người cơ mà?

Lẽ ra cô phải là khách của người ta chứ?

Thư Dao cắn một miếng kem ốc quế, hơi lạnh, có thể lạnh xuyên tới tận tim luôn. Cô ngẩng mặt, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của Lương Diễn.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Lương Diễn đã nhìn sang chỗ khác.

Mắt anh rất đẹp, màu con ngươi sậm hơn người bình thường, hốc mắt sâu, lông mi cũng dài. Đường nét và khung xương hơi ngả theo hướng phương Tây, nhưng vẻ ngoài lại hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông.

Nhưng ánh mắt tình cảm nồng nàn đó của anh lại làm trái tim Thư Dao vô cùng khó chịu, nếu không phải đây là lần đầu gặp mặt, Thư Dao ắt đã nghi ngờ người này đã thầm mến cô nhiều năm.

Hại trống ngực cô điên cuồng gia tốc. 

Mãi đến khi Thư Dao nhận ra, khi Lương Diễn nhìn chó lang thang đi ngang qua cũng bằng ánh mắt đó.

Thư Dao: ...

Nhầm hàng rồi.

Thì ra ánh mắt người ta đẹp sẵn, tự có filter tình cảm nồng nàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!