Editor: Victoria Heulwen
Mưa gió rền rĩ.
Bão thường đổ bộ vào mùa hè, bão lúc đổ bộ vào mùa thu tuy ít lại dễ mang đến những tổn hại nghiêm trọng hơn.
Thành phố Tây Kinh nằm ở vùng đất liền, nhưng vẫn bị đuôi bão quét qua, mưa to như trút nước, không ngừng nghỉ.
Trong xe, Lương Diễn ngồi trên hàng ghế sau, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đã mười phút trôi qua kể từ cuộc gọi thứ hai của người hầu.
Người hầu hoảng sợ nói cho anh biết, Thư Dao cứ khóc mãi, rúc mình trong một góc không cho bất kì ai đến gần.
Lương Diễn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, mưa rơi làm hình ảnh qua tấm kính trở nên mơ hồ chỉ để lại vệt đỏ đỏ xanh xanh mờ mờ của cột đèn giao thông trên màn mưa.
Thư Minh Quân ngồi trên ghế lại phụ, tay gắt gao nắm chặt lấy túi. Đọc Full Tại
Theo lời kể của Lương Diễn, Thư Minh Quân nhớ lại toàn bộ câu chuyện năm đó.
Cô nghe nói có một vụ tai nạn ở nhà chú mình xảy ra lúc 4 giờ chiều, Thư Thế Minh sắc mặt phức tạp dẫn cô và Quý Nam Thu đến hiện trường.
Thư Dao trên mặt toàn là nước mắt đang đi cùng cảnh sát, sau lưng còn đeo cặp sách nhỏ.
Thư Thế Minh trò chuyện với cảnh sát, mới biết được sau khi bọn họ dẫn Tô Quán Diễm lên xe cảnh sát, lúc đấy mới để ý đến Thư Dao.
Không ai biết cô xuất hiện từ khi nào.
Thư Dao đứng trong sân, đeo theo cặp sách, có lẽ là vừa mới tan học về.
Có lẽ sợ hãi đến chết lặng, thêm việc không thể chấp nhận được sự thật, hôm ấy một câu Thư Dao cũng không nói, chỉ biết khóc, khóc đến mức cổ họng trở nên chết lặng.
Thư Thế Minh mời bác sĩ tâm lý đến khám cho cô, nhưng ngày hôm sau Thư Dao lại vô cùng bình tĩnh, không hé nửa lời nhắc đến cha mẹ.
Bác sĩ giải thích, đây là cơ chế tự bảo vệ tâm lý của cơ thể, khi đối mặt với tổn thất nặng nề hoặc việc gì vô cùng đáng sợ, cơ chế sẽ tự động sản sinh.
Có lẽ cô đã tự mình hư cấu hóa hiện thực, dùng sự trốn tránh để bảo vệ bản thân.
Hai tháng tiếp theo, Thư Dao vẫn đi học bình thường, cuộc sống sinh hoạt không có gì khác trước ngoài việc cô trở nên ít nói hơn một chút.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô đã bình thường trở lại, bao gồm cả Thư Minh Quân.
______________________________________
Thư Minh Quân bừng tỉnh trong chuỗi kí ức của mình, nhịn không được quay ra nhìn Lương Diễn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lương Diễn đẹp như bức tượng điêu khắc, tuấn tú hơn người. Cúc áo sơ mi dưới ánh sáng phản xạ lại ánh sáng đèn.
Một tiếng trước, Lương Diễn có nói cho cô biết.
"Tôi cho rằng ngày đó Dao Dao ở nhà, rất có thể cô ấy đã chứng kiến hung thủ hành hung."
"Nhưng suy đoán này vẫn cần phải chứng minh." Lương Diễn trầm giọng nói,
"Chỉ có tìm được nguồn bệnh mới có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Dao Dao."
Thư Minh Quân im lặng.
Ba năm trước, cô cho rằng Thư Dao từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài là do Lương Diễn, trong cơn giận dữ, cái gì nghe cũng không lọt tai, không muốn giao tiếp cùng Lương Diễn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!