Chương 34: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội nhẹ (2)

"Tôi thật sự không thể tán thành cách anh đối đãi với tình cảm và thân thể của mình như vậy." Thư Dao nhìn hắn một cái thật sâu:

"Quá bẩn, đời tư của anh phóng túng như vậy, anh không sợ bị mọc súp lơ trắng* à?"

*mọc súp lơ trắng: ý chỉ mắc bệnh tình d*c, có thể hiểu là sùi mào gà.

Đặng Giới bị cô nói tới mức mặt đỏ lên:

"Đều rất sạch sẽ! Cơ bản những người anh tìm đến đều còn rất trẻ."

Thư Dao cười, không hề che dấu vẻ trào phúng:

"Nhìn xem, anh đúng là đồ chó má tiêu chuẩn kép, bản thân mình không phải, vậy mà lại cố tình yêu cầu các cô gái phải trong trắng sạch sẽ."

Đặng Giới bị lời nói của cô làm cho cứng lại.

Đặng Giới nhận ra bản thân mình không thể nói lại cô nên thẹn quá thành giận, nhỏ giọng chất vấn Thư Dao:

"Đừng quên, một cái đá chân của em suýt chút nữa hại anh đoạn tử tuyệt tôn. Thứ này của đàn ông rất quý giá, em có biết không hả? Nhỡ đâu có điều gì ngoài ý muốn, em sẽ bồi thường như thế nào?"

Có Lương Diễn chống lưng, bây giờ Thư Dao mới không hối hận vì đã đá một chân kia.

Thư Dao không thèm để ý:

"Tôi phòng vệ chính đáng, anh Lương nói, nếu anh muốn bồi thường thì có thể đi tìm anh ấy."

Đặng Giới tiến lên phía trước một bước, cố ý hỏi:

"Vậy anh họ của anh có biết dáng vẻ kiêu ngạo đanh đá như bây giờ của em không? Em không sợ anh nói cho anh ấy biết à?"

"Anh cứ nói thoải mái."

Thư Dao nói:

"Xem anh ấy sẽ tin ai."

Đặng Giới: ……

Trải qua một lần dạy dỗ vừa rồi, Đặng Giới chợt nhận ra, nếu một ngày nào đó anh ta xảy ra tranh chấp với Thư Dao, chắc chắn Lương Diễn sẽ đứng về phía Thư Dao.

Nói không chừng anh còn ấn đầu Đặng Giới bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi Thư Dao.

Thư Dao giương mắt nhìn anh ta:

"Nói tóm lại, cho anh một lời khuyên nhé. Anh đã đọc qua《 Bài luận về sự sụp đổ của Tháp Lôi Phong 》 của Lỗ Tấn tiên sinh chưa? Một câu cuối cùng của bài tiểu luận này chính là điều tôi muốn nói với anh."

Vừa dứt lời, Đặng Giới nghe được tiếng nói chuyện của Lương Diễn và trợ lý Lâm ở bên ngoài, anh ta hoảng sợ xoay người bỏ đi.

Anh ta cũng không dám lại để Lương Diễn nhìn ra điều gì bất thường.

Mặt xám xịt đi về, chuẩn bị tới bệnh viện để băng bó vết thương.

Trên đường đi, Đặng Giới lấy di động ra, tò mò tìm kiếm văn chính thống của 《Bài luận về sự sụp đổ của Tháp Lôi Phong 》.

Nhấp mở liên tục, nhanh chóng kéo xuống phía dưới cùng.

Một câu cuối cùng chỉ có hai chữ, vô cùng bắt mắt.

Đáng đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!