Chương 29: Tiếp tục làm cá muối (1)

Thư Dao cảm thấy bây giờ cô sắp thở không nổi rồi.

Da thịt trên eo có chút đau, hình như Lương Diễn muốn cố ý trừng phạt cô.

Nhưng cảm giác đau cũng không rõ, không hề làm cô thấy khó chịu, vẫn nhận được một sự trách phạt nho nhỏ.

Giống như lúc trước cô ham chơi, đem một bức tranh cổ cha cẩn thận sưu tầm phá hỏng, dù cha cô nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng chỉ phạt cô luyện nhiều hơn vài chữ.

Thay vì nói là trừng phạt, hai chữ giáo dục hiển nhiên càng thích hợp hơn.

Mục đích là để cô nhìn lại sai lầm của mình, hy vọng cô thay đổi tốt hơn, mà không phải là một mực trút hết sự giận dữ.

Mặt trời trên không chói chang, trên mặt Lâm Chanh vẫn còn đọng những giọt nước mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô bé hoảng sợ nấc cụt.

Ngải Lam quay lưng lại, thuận tiện lấy tay che mắt Lâm Chanh, hết sức nghiêm túc nói với cô bé:

"Con nít không nên nhìn, chú ấy đang hô hấp nhân tạo cho cô con."

Lâm Chanh ngoan ngoãn đáp lại.

Thư Dao nghe thấy lời Ngải Lam nói, mặt đỏ rực, tay chân không biết nên đặt ở đâu.

Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi sợ đến run rẩy.

Lương Diễn buông cô ra, bế cô lên, lập tức ôm cô đi đến phòng nghỉ.

Thư Dao không đoán được Lương Diễn sẽ làm gì tiếp theo, cô không dám mở mắt, mãi đến khi cô cảm thấy bàn tay của người đàn ông đặt trên ngực mình, không nặng không nhẹ ấn hai cái.

Thư Dao nhớ sương sương, trong khóa học sơ cứu ở trường, hình như có nhắc đến việc ép tim -

Nhưng chỉ có hai cái, môi anh lại phủ lên.

Chậm rãi, bắt đầu nhấm nháp từ khóe môi cô.

Anh hoàn toàn không che giấu động cơ của mình, tuyên bố muốn ăn cô sạch sành sanh.

Thư Dao ngộp rất khó chịu, cuối cùng không chịu được, thừa dịp anh tạm thời buông ra, khẽ thở ra.

Môi Lương Diễn dán vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: Chơi đủ rồi?

Thư Dao kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh.

Toàn thân trên dưới Lương Diễn đều ướt đẫm, cũng không khác cô là mấy, áo sơ mi dán trên người, mơ hồ lộ ra vài đường cơ bắp.

Dáng người anh còn hoàn mỹ hơn so với tưởng tượng của Thư Dao lúc trước.

Thư Dao nhìn thoáng qua, xuất phát từ lễ phép cơ bản, cô buộc mình không được xem nữa.

Lương Diễn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Thư Dao hoàn toàn không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.

Lương Diễn chậm rãi nói:

"Em muốn chơi cái gì cũng được, đừng lấy cái này ra làm anh sợ."

Rõ ràng giọng nói cực kỳ dịu dàng, Thư Dao lại cảm thấy có vài phần đáng sợ.

Lương Diễn nở nụ cười, ngón tay chỉ chỉ mi tâm cô: Ngoan nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!