Cánh tay ôm cô của Lương Diễn bỗng nhiên siết chặt, híp mắt, nhìn cô chăm chú: Còn muốn gì nữa?
Sững người không đến hai giây, Thư Dao đột nhiên tỉnh ngộ, dường như vừa rồi cô đã nói ra lời trong lòng vốn không nên nói.
Mặc dù không khí vừa rồi rất giống anh muốn hôn mình nhưng hai người mới quen biết không lâu, lại không phải người yêu, nói ra loại lời nói như thế này thật sự rất kì lạ a a a!
Thư Dao ngẩn ra trong giây lát, lập tức sửa miệng bổ sung:
"Lấy dương bổ âm chính... chính là ý này sao? Cảm ơn anh Lương đã chỉ dạy, tri thức nhỏ vô dụng lại được tăng thêm rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Thư Dao thử dịch người sang bên cạnh, đáng tiếc người ở trong vòng tay của anh, dịch chuyển thất bại.
Cô đành phải lộ ra nụ cười lương thiện vô tội.
Nhạy bén cảm nhận được Lương Diễn nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô, nhiệt độ ấm áp truyền đến từ ngón tay anh, Thư Dao hoảng rồi, cô run giọng gọi tên anh: Lương Diễn.
Mặc dù không nhịn được muốn lại gần anh, nhưng dù sao hai người mới gặp nhau không lâu, dưới tình huống này, không thể xảy ra chuyện người lớn ở ngoài trời gì gì đó được.
Tiếng nói vừa thốt ra, Lương Diễn liền buông tay.
Đọc Full Tại
Thư Dao chỉ cảm thấy cổ tay bị anh chạm vào vang lên tiếng đinh đang.
Giơ tay lên, cô nhìn thấy trên cổ tay mình đeo một chiếc lắc tay anh đào màu vàng.
Chính là chiếc vòng trước đây bị Lương Diễn lấy đi trên sân tập bắn.
Là món quà sinh nhật mà Thư Minh Quân tặng cho cô.
"Không phải em nói chiếc vòng tay này rất quan trọng sao?" Lương Diễn buông cô ra khỏi lòng mình, xoa nhẹ tóc cô:
"Không trêu em nữa, cầm lấy đi."
Thư Dao rất không có liêm sỉ phát hiện, khoảnh khắc Lương Diễn buông tay vậy mà trong lòng cô lại có cảm giác trống trải.
Không nói ra được là cảm giác gì, giống như con mèo nhỏ đột nhiên mất đi túi cá khô của mình.
Đêm nay trăng rất đẹp.
Thư Dao do dự mở miệng:
"Anh Lương, cho dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong hai ngày nay."
Tối hôm nay, nếu như không phải Lương Diễn ra mặt, chỉ e cô khó mà lên sân khấu được.
Lương Diễn không nói gì.
Giọng Thư Minh Quân Quân càng ngày càng gần, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vội vàng, Thư Dao vẫn chưa kịp nhìn rõ thì Thư Minh Quân đã lao đến như một cơn gió, giọng nói tức giận: Tên họ Lương này!
Thư Dao vội vàng kéo cánh tay của Thư Minh Quân, giải thích giúp Lương Diễn:
"Chị à, anh ấy chỉ đưa em về thôi mà."
"Lời nói của đàn ông đều không đáng tin, làm sao em biết anh ta định đưa em về hay chỉ đơn giản là định đưa em lên giường?"
Thư Minh Quân trừng mắt, hiển nhiên là đã tức đến xì khói, nghiêm giọng trách mắng Thư Dao:
"Em cũng không sợ người này nhốt em lại ngày ngày trừ ăn thì chỉ có ch1ch thôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!