Chương 20: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội (2)

Công bằng mà nói.

Cho dù là khuôn mặt hay dáng người, Lương Diễn đều thuộc loại xuất chúng hơn người.

Lúc này Thư Dao đang vì bản thân vừa không khống chế được động tác mà vô cùng xấu hổ, không nghĩ đối phương lại cởi áo khoác ra tự nhiên như vậy.

Hoàn toàn thuận theo ý nguyện của cô.

Thư Dao sững sờ.

Xem….. xem muỗi?

Aaaaaaa! Nói trên người anh giấu gậy gộc còn tạm chấp nhận được, sao có thể có muỗi chứ!

Một cô gái chính trực thuần khiết, sao có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như tìm muỗi trên người đàn ông!

Nhưng.

Tay không chịu khống chế mà giơ ra.

Thư Dao ngồi trên đất, giơ tay rất lâu, do dự chạm vào áo sơ

-mi của anh.

Trên áo sơ

-mi của anh mang theo nhiệt độ cơ thể anh, Thư Dao giữ chặt áo sơ

-mi, tay dần dần đưa ngang ra, vẫn cố thử tìm một lý do hợp lý cho hành vi của mình:

"Ừmm… hình như bên này không có muỗi."

Phí lời. Đọc Full Tại

Điều hoà mở lạnh như vậy, sao có thể còn con muỗi nào sống được.

Lần đầu tiên Thư Dao làm loại chuyện này, gương mặt vì xấu hổ mà ửng đỏ, cần cổ trắng nhỏ non mềm cũng hiện lên một tầng đỏ nhạt.

Nhìn qua khóe mắt thấy yết hầu của Lương Diễn khẽ động đậy.

Anh đưa tay ra, nhưng lại không chạm vào Thư Dao, mà chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng cầm một cánh hoa khô dính trên tà váy cô lên, ném vào thùng rác bên cạnh.

Trực giác của Thư Dao đang nhắc nhở cô, hành vi hiện tại vô cùng không đúng.

Nên dừng lại.

Nhưng cô không làm được.

Giống như cỏ bạc hà dành cho mèo đã hoàn toàn thu hút mèo con rồi, Thư Dao cảm thấy bản thân như bị ma nhập.

Loại cảm xúc đau khổ, bất an, lo lắng vừa rồi dần dần tan biến, cho dù lồ ng ngực vẫn khó chịu như cũ, nhưng so với vừa rồi, cảm xúc tiêu cực lúc này quả thực không đáng nhắc đến.

Không chỉ muốn chạm vào áo sơ

-mi của anh, còn muốn ôm anh.

Thậm chí muốn hôn anh.

Thư Dao nỗ lực đè những ý nghĩ kỳ quái này xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!