"—— 《 Giữ lại gốc rễ 》!"
Mẹ nó chứ, cái tên khúc nhạc nát bét nào đây?
Giữ gốc rễ gì? Giữ gốc rễ của ai?
Lúc tên khúc nhạc được thông báo, Triệu Thăng Bỉnh nhạy bén cảm nhận được, Lương Diễn đang ngồi bên cạnh khẽ cười một tiếng.
Mặt Triệu Thăng Bỉnh sắp tái xanh rồi.
Màu xanh lục đó còn trộn thêm ít vàng, giống như nhúm rau thơm già bị người ta mạnh tay đào xới từ dưới đất lên, vừa già vừa thối, không những không ai thèm ăn mà còn bị ghét bỏ.
Triệu Thăng Bỉnh nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì sao lại nghe được cái tên kinh hãi thế tục đến thế.
Ông ta nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lương Diễn
Hiện giờ toàn bộ đèn phía trên trong thính phòng đã tắt, ánh đèn cũng không sáng rực, Lương Diễn tập trung nhìn MC đi xuống sân khấu.
Hốc mắt anh rất sâu, lông mi đen dày khiến người ta hâm mộ, con ngươi đen trắng rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên.
Cất giấu cả ánh sáng rạng rỡ.
Mồ hôi ở lòng bàn tay Triệu Thăng Bỉnh thấm ướt tờ danh sách tiết mục, ông ta gian nan mở miệng:
"Anh Lương, tôi nghĩ… Hình như có chỗ sai sót rồi."
Lương Diễn nhẹ nhàng trả lời một tiếng Ừm, cũng không thèm nhìn Triệu Thăng Bỉnh.
Triệu Thăng Bỉnh căng da đầu nói:
"Nhất định là có người đùa dai, thay đổi khúc nhạc."
Điều khiến cho Triệu Thăng Bình ngoài ý muốn là trên mặt Lương Diễn không có biểu cảm tức giận, hình như anh không thèm để ý hiện giờ Triệu Thăng Bỉnh sắp nói gì.
Giống như mấy chuyện này không dính líu gì tới anh.
Triệu Thăng Bỉnh không thể không ép toàn bộ lời chưa nói vào trong, tiếp tục giữ im lặng trong trạng thái chim cút.
Nương theo ánh mắt Lương Diễn, ông ta không nhịn được nhìn về sân khấu.
Một nam sinh mặc đồ thể thao đỡ một nữ sinh đi lên.
Mặt tái nhợt, chỉ có cánh môi đỏ bừng, chỉ mặc một chiếc váy thuần màu đen, đôi mắt bị một dải lụa trắng che phủ, trực tiếp che đi nửa mặt cô.
Lộ ra chiếc cằm nho nhỏ, càng chọc người trìu mến.
Cô ngồi trên ghế chính giữa sân khấu, toàn bộ đèn xung quanh đều tắt, chỉ để lại một chùm sáng chiếu từ đỉnh đầu cô xuống.
Thư Dao nhẹ nhàng đặt đàn nhị lên đùi.
Triệu Thăng Bỉnh đâu có biết tình trạng sợ hãi đám đông của Thư Dao bây giờ, chỉ nghĩ cô đang làm trò, nghĩ thầm mấy người trẻ tuổi bây giờ đúng là biết làm người khác trố mắt.
Xã hội hiện nay đã sớm không còn lưu hành trang điểm làm bộ làm tịch, cố gắng tỏ ra long trọng nữa. Giờ đây, ngay cả thẩm mỹ của những người nổi tiếng trên mạng đều đã chuyển từ xu hướng cằm nhọn châu Âu sang mắt hạnh mắt trái xoan, mà Thư Dao hiện đang ở trên sân khấu, có lẽ đi theo con đường
"Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" (*) đây mà.
(*)
"Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" nghĩa là bông sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần tô điểm thêm, ý chỉ vẻ đẹp tự nhiên. Đây là câu thơ Đường của Lý Bạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!