Đặng Giới bị đánh tả tơi mất 100 điểm.
Anh ta hỏi:
"Thư Dao nói thế thật hả?"
Sao cứ thấy Thư Dao sẽ không nói những lời như thế nhỉ.
Lương Diễn khẽ thở dài một tiếng, đồng cảm nhìn chằm chằm vào anh ta: Tôi lừa cậu làm gì?
Đặng Giới im lặng không đáp.
"Lúc trước đã khuyên cậu rồi, tiếc là hoàn toàn không lọt được vào tai cậu," Lương Diễn vỗ nhẹ lên vai Đặng Giới, dặn dò:
"Sau này bớt phóng túng đi, suy nghĩ nhiều về công việc hơn một chút nhé."
Đặng Giới không thể tin được, lần đầu tiên mình đi xem mắt, thế mà còn bị người ta ghét vì không sạch sẽ.
Anh ta không khỏi nhớ lại chuyện mình đã làm khi trước, thầm phỏng đoán, Thư Dao tỏ ra chán ghét vì anh ta phiền phức có phải thật hay không.
Càng nghĩ càng thấy rất có thể là như thế.
Nếu không cô sẽ không thể nguyền rủa ác độc như vậy được.
Vậy nên khi gặp lại Thư Dao, anh ta thầm nghĩ, có lẽ một giây sau cô gái nhỏ đó sẽ hắt trà lên mặt anh ta.
May là không.
Đọc Full Tại
Thư Dao im lặng ăn một bữa cơm với anh ta, ngoại trừ bít tết được cắt lát, những món khác đều được cô ăn một vài miếng.
Cô cũng không nói gì khác.
Tới lúc sắp rời đi thì trời đổ một trận mưa, mây đen ập đến bất chợt, nặng nề, liên tục bao lấy nhau thành tư thế sắp phá hủy cả một thành phố.
Mùa hè ở Tây Kinh thường xuyên có mưa rào gió lớn, có rất ít người đi lại trên đường, chỉ nhao nhao đi trú mưa, gió lạnh chợt lùa qua cửa sổ, thổi bay đóa hoa trong bình, làm hai cánh hoa rơi xuống.
Thư Dao không biết lái xe, cô gọi điện thoại cho Thư Minh Quân.
Người nhận điện thoại là trợ lý riêng của Thư Minh Quân, anh ta lễ phép nói với Thư Dao, lúc này Thư Minh Quân đang họp, không rảnh để nghe máy. Cuộc họp ước chừng ba mươi phút nữa mới kết thúc, nếu Thư Dao có chuyện gì, anh ta sẽ thông báo với Thư Minh Quân sau khi cuộc họp kết thúc.
Thư Dao cảm ơn anh ta, rồi nhanh chóng chuẩn bị tiếp tục đợi thêm nửa tiếng ở đây.
Tuy xem mắt không thành công, nhưng tình bạn xã giao thì vẫn còn.
Đặng Giới không nhịn được đề nghị: Tôi đưa em về nhé.
Thư Dao lắc đầu, từ chối khéo:
"Cảm ơn, nhưng không cần làm phiền anh đâu."
Đặng Giới còn định nói tiếp thì chợt nghe Lương Diễn ở bên cạnh khe khẽ ho một tiếng, anh ta xoay mặt lại, thấy Lương Diễn dùng vẻ mặt không tán thành lắc lắc đầu với mình.
Đặng Giới hiểu ra rồi.
Chỉ e là Thư Dao đã ghét bỏ anh ta bẩn
"ấy. Nhưng để một thiếu nữ đợi chờ vô ích ở đây chắc chắn không được. Vào đúng lúc đó thì Lục Tuế Tuế gọi điện thoại tới, tiếng chuông inh ỏi, từng tiếng từng tiếng thúc giục anh ta. Trong lúc Đặng Giới do dự, đã nghe Lương Diễn lạnh nhạt nói:"Đúng lúc tôi tiện đường, có thể đưa em về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!