Thư Dao khẽ xoa mắt hai lần, mới chắc chắn mình thật sự không nhìn nhầm.
Cô cầm di động, sững người.
Thư Dao còn chưa kịp nghĩ ra nên ứng đối thế nào, ngay sau đó, cô lại nhận được tin nhắn mới từ Lương Diễn.
Lương Diễn: [Đúng lúc tôi đang ở gần trường học các em.]
Lương Diễn: [Gửi định vị đi.]
Thư Dao thật thà nghe theo, đảo hết một loạt icon, cuối cùng nhắn lại cho anh một icon bé mèo cắn khăn tay.
Cô vốn định kể khổ để xem Lương Diễn có chịu tham gia đêm tiệc Trung thu hay không. Cho dù anh không đến thì chắc cũng sẽ đánh tiếng với Triệu Thăng Bình.
Ngay từ đầu, trong suy nghĩ của Thư Dao đã không nghĩ đến việc Lương Diễn có thể đến đây.
Thư Dao ngồi không yên.
Để gây xựng hình ảnh vừa khóc vì bị giảng viên mắng, Thư Dao bất đắc dĩ nghiêm túc thảo luận với Ngải Lam một phen, Ngải Lam còn hiến dâng một lọ thuốc nhỏ mắt chống mệt mỏi, để Thư Dao có thể xây dựng hiệu quả điềm đạm đáng yêu một cách tốt nhất.
Thư Dao hết sức cảm động, cầm tay Ngải Lam: Sao cậu thạo thế?
Ngải Lam trìu mến nhìn bạn:
"Cô gái ngốc, không thì cậu nghĩ tớ đòi được nhiều tiền tiêu vặt từ chỗ anh tớ như thế nào?"
Thư Dao khâm phục không thôi:
"Nghe cậu nói một câu, tớ mới bừng tỉnh hiểu ra đấy."
Nhá nhem tối, nắng đã không còn gay gắt như thế nữa, một tay Thư Dao cầm thuốc nhỏ mắt, một tay cầm gương nhỏ, dè dặt nhỏ xuống mắt.
Éc.
Nhưng nhức xon xót.
Đợi đến khi trông thấy Lương Diễn, nước mắt trong mắt Thư Dao có một nửa là do thuốc nhỏ mắt tạo ra, một nửa thì bị cảm giác đau xót tình thật cảm thật gây ra.
Thấy Lương Diễn ở phía xa xa, Thư Dao vội vàng qua quýt nhớ lại lời thoại của nhân vật tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu trong truyện, hạ nhỏ giọng, trông mong ra nghênh đón, gọi anh: Anh Lương.
Còn chưa cần cố rặn, thuốc nhỏ mắt và nước mắt đã cùng nhau lăn ra ngoài.
Thư Dao có thể nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt Lương Diễn sa sầm rồi lại sa sầm.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, bình tĩnh hỏi: Sao lại thế này?
Thư Dao hiểu rõ đạo lý tốt quá hóa dở:
"Vừa rồi chủ nhiệm Triệu gọi tôi đi qua nói chuyện... chính là những lời mà anh nghe thấy trong ghi âm."
Cô gục đầu xuống, ánh mắt chua xót đau đớn còn đang ứa nước mắt, tích táp, giọt nước rơi xuống đất.
Lương Diễn không nói chuyện, Thư Dao không dám nhìn sắc mặt anh, chỉ nhìn chòng chọc ống quần tây anh mặc, chậm rãi nói:
"Anh Lương, anh đừng chê em phiền, em cũng không còn cách nào khác. Không hoàn thành nhiệm vụ, chủ nhiệm Triệu sẽ gây rắc rối cho em."
Nước mắt nửa thật nửa giả trượt ra khỏi vành mắt, ánh mắt Thư Dao buốt lên, tầm nhìn mơ hồ, cô nghẹn ngào:
"Thật sự rất xin lỗi, nếu không vì thế, em cũng sẽ không quấy rầy anh hết lần này đến lần khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!