Chương 100: Nhóc con (1)

Thư Dao cho rằng Lương Diễn không hổ danh là xuất thân từ khối khoa học tự nhiên. Vừa mở miệng ra đã nói được lời thâm thúy như vậy.

Đêm đã khuya, Thư Dao áp mặt vào ngực Lương Diễn, nhớ tới chuyện vừa mới làm ra mà vô cùng ưu sầu:

"Chúng ta vừa mới làm xong thì có ảnh hưởng đến bé cưng không?"

Thư Dao hỏi anh, Bụng em có hơi đau.

Lương Diễn cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có vết máu thì trấn an cô:

"Sáng sớm mai anh đưa em đi khám bác sĩ."

Thư Dao gật đầu cái rụp, cô còn có chút sợ dù sao lúc nãy làm có phần hơi mạnh bạo, nói về thời gian thì cái hạt giống nhỏ này mới ở trong bụng cô được hai tháng … Thời gian ngắn quá đi.

Thư Dao rất dễ tự mình hù mình nên cả đêm đều không ngủ ngon. Cô cũng có thể cảm nhận được Lương Diễn dường như không nghỉ ngơi chút nào. Anh cũng đang nghĩ đến chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, Lương Diễn nói một tiếng với mẹ mình, mẹ Lương đang cắt tỉa hoa nghe thấy vậy thì sợ mất hồn, bà xác nhận lại với Lương Diễn: Thật sự có rồi?

Sau khi nhận được câu trả lời thì bà cắt vội một bó hoa to rồi vội vàng đi vào phòng thăm Thư Dao.

"Ngày hôm qua con còn nói cái gì chất lượng kém," Mẹ Lương vui mừng khôn xiết nói với Lương Diễn,

"Báo hại mẹ rầu nẫu ruột cả nửa ngày, nghĩ thầm lúc trước con làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta như vậy, nếu như vấn đề con cái lại có vấn đề thì đúng là quá thiệt thòi cho Dao Dao rồi …"

Bà lải nhải không ngừng, bỗng nhiên nắm lấy tay Lương Diễn vô cùng nghiêm túc dặn dò:

"Con phải đối xử thật tốt với người ta có biết chưa?"

Tâm tư của mẹ Lương đơn thuần, khi còn trẻ bà chưa từng trải qua khổ cực gì, sau đó lại gả cho ba Lương nhưng sức sống thanh xuân vẫn còn giữ đến ngày nay.

Lương Diễn cười: Nhất định.

Bây giờ còn sáng sớm, cửa sổ mở ra làm cho mùi hương hoa hồng thoang thoảng theo gió thổi vào khắp nhà. Mẹ Lương đem số hoa bà mới cắt được để trên bàn, hai mắt sáng như sao, bước chân rảo nhanh chóng về hướng phòng ngủ.

Lương Diễn chưa kịp đi theo đã nghe thấy tiếng ba anh gọi ở sau lưng: A Diễn.

Lương Diễn xoay người, vẻ mặt ba Lương nhìn anh đầy nghiêm túc, ông chậm rãi nói:

"Con ra đây với ba một chút."

Lương Diễn theo ba mình vào thư phòng, trong thư phòng thoảng mùi trà, bộ bình trà trong suốt đựng đầy trà tươi mới pha. Ba Lương vừa thay bộ đồ thể dục ra, tuy rằng ông đã có tuổi nhưng vẫn duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng.

Ông ngồi trên ghế, mắt híp lại, tay vuốt v e chén trà bên cạnh nhưng vẫn không bưng lên:

"A Diễn, con nói thật đi."

Lương Diễn hỏi: Ý của ba là? Đọc Full Tại

Con của Dao Dao, Ba Lương ngước mắt nhìn anh, hai mắt sáng như đuốt, trầm giọng nói,

"Đừng có múa rìu qua mắt thợ, con có thể gạt được mẹ nhưng không lừa được ba đâu."

Ông đã có tuổi nên mái tóc pha màu hoa râm; nhưng bởi vì dáng người đ ĩnh bạt nên mái tóc hoa tiêu ấy ngược lại càng tôn thêm nét uy nghiêm của ông.

Ở trước mặt cấp dưới của mình, ba Lương luôn là một nhà lãnh đạo cos uy tín, nhưng ở trong nhà ông cũng là một người cha tuy cứng rắn nhưng vẫn có sự hiền từ trong đó.

Lương Diễn ngồi trước mặt ông, khen một tiếng: Trà ngon. Anh nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới thản nhiên nói với ba mình:

"Ngay từ đầu là con không muốn có con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!