Chương 46: Đại nghiệp kiến quốc

Cái cuộc sống khó chịu này a!

Thần kinh Tần Chinh trở nên căng thẳng trong nháy mắt, đầu ngón tay anh truyền sang khiến tôi cũng thực sự bị xúc động lây, đau trứng từng cơn.

Đau trứng: nam giới bị đá vào giữa hai chân thì biết =)), hình dung những hành động vô cùng vô duyên hoặc nhấn mạnh cảm giác vô vị nhạt nhẽo; hay trạng thái khó xử, theo kiểu gặp phải sự vật trái với logic thông thường.

Nếu là 3 phút trước có lẽ tôi cũng không đau như vậy, nhưng bây giờ Tần Chinh đã là người nhà của tôi, vấn đề hàng đầu của cách mạng đã thật rõ ràng rồi, không kể Cố Thiệu đứng về phía ai, chỉ cần là người nhà bị thương tôi đều xót a!

Một câu của Cố Thiệu thu hút thành công sự chú ý của mọi người trong hội trường.

Anh có vẻ nhận ra điều ấy, ngẩng đầu nhìn đám quần chúng đang ngơ ngác, chả hiểu mô tê gì, mỉm cười nói:

"Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nôn nóng ..."

Cố Thiệu ho khan hai tiếng, mặt tuy mỉm cười nhưng lại nghiêm túc nói với Tần Chinh:

"Cậu có quyền giữ im lặng, nhưng vì hạnh phúc của cậu, tôi thiện ý nhắc nhở cậu hoàn thành nốt khâu cuối cùng."

Vẻ mặt Tần Chinh cũng nghiêm túc như vậy, anh gật gật đầu.

Theo từng câu dẫn dắt của Cố Thiệu, Tần Chinh nhấp môi, chầm chậm nói: "Tần Chinh tôi, xin thề trước Chúa, từ bây giờ trở đi tôi chỉ thương mình Chu Tiểu Kỳ, chiều cô ấy, yêu cô ấy, không lừa dối cô ấy, mỗi câu với cô ấy đều là nói thật, không ức hiếp, mắng mỏ cô ấy, mãi mãi tin cô ấy, lúc cô ấy vui vẻ tôi sẽ cùng vui vẻ, lúc cô ấy không vui tôi sẽ dỗ để cô ấy vui lên, mãi mãi cảm thấy cô ấy là người xinh đẹp nhất, nằm mơ cũng chỉ mơ thấy cô ấy, trong trái tim cũng chỉ có mình cô ấy ...

"Chúa toàn trí toàn năng a … Cũng chỉ có ngài mới có thể khiến Tần Chinh nói ra những lời như thế thôi … Bên dưới một đám ồn ào. Cố Thiệu hài lòng khẽ gật đầu, lại quay đầu lại nhìn tôi, cười hỏi:"Cô Tần Chu Tiểu Kỳ, cô có hài lòng không?

"Tôi gật mạnh. Cố Thiệu nói:"Xin cho phép tôi nhắc nhở một chút, thời hạn có hiệu lực bản khế ước này là 100 năm, không chấp nhận hủy bỏ, không có quyền bảo lưu, nếu như cuối cùng đôi bên đều xác nhận là đồng ý, vậy xin dùng nụ hôn hoàn thành công tác ký tên cuối cùng này."

Khuôn mặt trắng nõn của Tần Chinh cũng ửng hồng rồi, trán còn lấm tấm mồ hôi, không biết là vì mệt hay bị dọa rồi. Khi anh hôn tôi, rõ ràng tôi cảm nhận được, người nóng hơn bình thường không ít.

Nhạc lại vang lên lần nữa.

Cứ như vậy bị anh chinh phục, cắt đứt đường rút lui …

Vệ Dực khoác vai Chu Duy Cẩn, lau mồ hôi lạnh, nói:

"Vụ kết hôn này, thật chẳng có tí nhân quyền nào …"

Cố Thiệu quay đầu cười với cậu ta, nói:

"Trên thế giới này có ba loại người, đàn ông, phụ nữ, và đàn ông đã có vợ."

Vệ Dực nói:

"Phong thủy luân phiên chuyển, hôm nay nhìn người ta bị xui xẻo, anh cũng sẽ có ngày như vậy."

Cố Thiệu xoa xoa cằm, chẳng nhằm nhò gì cười nói: Vậy cũng không tồi.

Vẫn là Chu Duy Cẩn và tôi hai chị em ăn ý nhau, nó nói:

"Vụ kết hôn này chả khác gì trường chinh, trèo đèo lội suối, vượt thảo nguyên, cuối cùng cũng có thể bái sư."

Nghe được những câu này, tim tôi trầm xuống.

Qủa nhiên, Cố Thiệu nói hộ lòng tôi.

"Còn chưa xong đâu, tối nay còn phải đối phó 300 bàn khách, đợi chiến trường dọn dẹp xong rồi, mới có thể bắt đầu đại nghiệp kiến quốc."

Cố Thiệu cũng coi như được dễ chịu, anh cùng lắm cũng chỉ phải hỗ trợ tiếp đón khách, Chu Duy Cẩn phải đi theo tôi kính rượu từng bàn một, vừa nghe thấy thế, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc biến thành tái mét.

Kết hôn cũng giống kiến quốc, đều chả dễ dàng gì!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!