Tôi áp giải Vệ Dực về phòng bệnh, sau đó gọi điện cho Tần Chinh để anh quay về, dưới ánh mắt lạnh lùng đoàn kết nhất trí của tôi và Tần Chinh, mũi tiêm lạnh như băng chui vào mạch máu Vệ Dực, để cậu ta chịu tra tấn cả về tinh thần và thể xác.
Tôi nói một cách thấm thía: "Chúng tớ kết hôn, cậu thế nào cũng không thể chống nạng mà đến được, nửa tháng này cậu ngoan ngoãn dưỡng thương đi, Chu Duy Cẩn nhà tớ lần trước gẫy tay gẫy chân thế nào mà cũng chỉ qua 2-3 ngày là đã chạy nhảy được rồi, nửa tháng thì ba đầu sáu tay cũng mọc ra được.
Mấy ngày này chúng tớ hơi bận, có lẽ không thể tới thăm cậu được, nhưng mà tớ tin cậu nhất định sẽ không phải chịu cảnh cô đơn đâu.
"Sẽ có các chị em y tá thay chúng tôi trân trọng, bảo vệ cậu ta … Vệ Dực ủ rũ dựa vào đầu giường, vô lực gật gật đầu, nói:"Các cậu đi đi.Chàng trai trẻ, đừng buông xuôi.
"Tôi cổ vũ cậu ta hai câu, mới theo Tần Chinh ra khỏi bệnh viện. Tần Chinh nói:"Sao mà cậu ta có vẻ càng chán nản, thất vọng thế? Em nói gì với cậu ta vậy?Tôi ngẫm nghĩ, nói:Em tiếp thêm cho cậu ta dũng khí và quyết tâm để đối mặt với cuộc đời, sau đó bảo cậu ta làm phù rể cho anh, mừng nhiều tiền chút.
"Khóe miệng Tần Chinh giật giật, anh kéo cổ tay tôi, lặng lẽ nhét tôi vào trong xe. Đối với chuyện Vệ Dực lúc trước nói với tôi gì mà"Chu Tiểu Kỳ, thật ra tớ rất thích cậu
", tôi cảm thấy rất cần thiết phải dùng hành động thực tế nói cho cậu ta" Đây là cậu bị luyến mẫu tình kết, tớ rất sẵn lòng quan tâm đến cậu, chỉ cần mừng nhiều tiền hơn chút".
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng nhỏ hơn cậu ta gần một tuổi, cái sự yêu mẹ này của cậu ta cũng thật làm tổn thương đến tự tôn của tôi, dù sao tôi cũng còn cách thời kỳ trung niên cả một đoạn dài dài dài nữa.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà tôi không thèm để ý đến Vệ Dực – mắt nhìn quá kém.
Ra khỏi bệnh viện, Tần Chinh chạy xe thẳng hướng cục dân chính. Trong xe, tôi và Tần Chinh cùng liếc nhau, mặt nghiêm lại, ăn ý tắt di động của nhau, loại trừ muôn vàn khó khăn, bất chấp tất cả, chỉ để lấy được tờ đăng ký kia.
Xe dừng lại, ông cụ trông xe bèn đi tới chào hỏi, vừa thấy hai chúng tôi liền sửng sốt, nói:
"Nhanh như vậy đã ly hôn rồi?"
Sắc mặt Tần Chinh sa sầm, tôi ho khan hai tiếng nói: Chưa ạ… Còn chưa kết thì ly sao được.
"Lần trước không phải là tới rồi sao?" Ông cụ nở nụ cười,
"Vì sao? Chỉ xếp hàng không đăng ký, vì hối hận hay là tới để khảo sát thực địa?"
Ông cụ này nhìn người phân phân hợp hợp quen rồi, có lẽ cho rằng cuộc đời cô đơn lạnh lẽo như tuyết rồi …
Tôi trả phí dừng xe cho ông, trước khi Tần Chinh nổi bão phải vội đưa anh rời khỏi hiện trường.
Bà thím ở cục dân chính thì mang bộ dạng u ám như đời sống tình dục không hòa hợp, ngẩng đầu liếc tôi và Tần Chinh một cái, lại đặc biệt chú ý cái bụng hơi nhô lên của tôi, giọng điệu chả mấy thân mật, lầu bầu một câu:
"Lại một đứa không biết tự yêu lấy bản thân nữa."
Lời này rõ ràng là nói tôi – cái đứa lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung này ...
Tần Chinh hít sâu, tôi giữ chặt cổ tay anh, ngẩng đầu thả một nụ hôn gió đến anh, mỉm cười nói:
"Yêu anh cũng giống như yêu bản thân mình đó thôi."
Sắc mặt anh mới dễ nhìn được tí.
Người này thật là kỳ quặc, người khác nói xấu anh, anh lại chẳng có phản ứng gì, nói gì không hay về tôi là mặt anh liền biến sắc, còn phải để tôi làm trung gian bôi trơn nữa.
Chúng tôi đều là người mới, tâm trạng thấp thỏm thuận theo chỉ thị từ chụp ảnh, điền hồ sơ tới trả lời câu hỏi, cuối cùng cũng được nhận tờ đăng ký, lại còn một đống không biết là thứ gì vào thứ gì, lúc đầu tôi còn tưởng là quà tặng cho vợ chồng mới cưới chúng tôi, kết quả bà thím kiểm kê một chút nói: Tổng cộng 99 đồng.
Tôi cuối cùng mới biết, chúng tôi vớ phải giao dịch cưỡng ép rồi.
Mang theo một đống đồ vô tích sự và tờ đăng ký kết hôn, tôi và Tần Chinh mờ mịt ra khỏi cục dân chính.
Tà dương như máu a …
Từ nay về sau, tôi đã chính thức trở thành Tần Chu thị.
Cảm giác thế nào … cũng chả có gì khác cả …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!