Chương 42: (Vô Đề)

Chọn ngày xong, tôi và Tần Chinh cùng thảo luận danh sách khách mời dự tiệc cưới, sau đó đau thương phát hiện, hai người chúng tôi nhân duyên đều chẳng tốt chút nào, lại chẳng có mấy bạn bè đáng tin, cuối cùng đành phải dở sổ bạn học, bạn nào cũng mời hết.

Trên đường tới bệnh viện, tôi hỏi anh:

"Có muốn mời Vệ Dực và Bạch Vi không?"

Tần Chinh nói:

"Vệ Dực có thể mời, Bạch Vi không mời."

Anh thật ngốc. Tôi không thèm khách sáo nói,

"Hai người đều mời tất."

Tần Chinh nhíu nhíu mày, không nói lời nào.

Tôi giải thích cho anh nghe. "Anh và Bạch Vi thế nào đi nữa cũng coi là cặp đôi tin đồn thời cấp III, nếu như bạn học khác đều mời chỉ có cô ta không mời, người ta chắc chắn sẽ đoán linh tinh, cho là lỗi của anh.

Anh mời là anh lễ nghĩa chu đáo, cô ta không đến chính là vấn đề của bản thân cô ta, em cảm thấy cô ta không có mặt mũi mà đến, nhưng tiền mừng nhất định phải đưa, một người học kinh tế như anh, làm sao mà khoản ấy cũng không tính ra?

Vệ Dực lại càng phải mời, cậu ta tới hay không cũng chẳng sao, dựa vào phiền phức lúc trước cậu ta gây cho chúng ta, hồng bao này nhất định không thể ít được.

"Tần Chinh nghe xong khẽ gật đầu, nói:"Có lý.Tôi tiếp tục nói:Hôn lễ này còn cần phù dâu, phù rể, nếu như Vệ Dực tiện, ý em là nếu đi đứng thuận tiện, thì để cậu ta đi diễn một chút.

Chúng ta phải tận dụng triệt để, bóc lột giá trị thặng dư của cậu ta.

"Tần Chinh hít sâu, quay đầu lại nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười nói:"Đồ tiểu tư bản

"Tôi vô sỉ cười đáp lại."Còn về phù dâu, Thẩm Phong đã đặt trước vài năm rồi, phía nó chắc là không vấn đề gì. Chúng ta khi nào thì chụp ảnh cưới?Ngày mai đi."

Khi nói chuyện xe đã dừng lại rồi. Tần Chinh đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra định kỳ, nhân tiện xem Vệ Dực sống hay chết.

Tôi xếp hàng lấy số, Tần Chinh đi trước xem xét phòng bệnh của Vệ Dực, đợi đến khi tôi kiểm tra xong rồi đi ra, đã nhìn thấy Tần Chinh đang đứng bên ngoài, mi tâm nhíu lại.

Sao vậy? Tôi đi đến trước mặt anh hỏi.

"Chơi trò mất tích rồi." Tần Chinh hừ lạnh một tiếng.

"Cả người chạy mất rồi ư? Quần áo thì sao? Tiền của thì sao?" Tôi hơi ngạc nhiên, không nghĩ là Vệ Dực là kẻ ngây thơ như vậy.

Tần Chinh nói:

"Chỉ là không thấy người."

Dựa vào cái bộ dạng cao quý, đáng tự hào của Vệ Dực kia, đầu quấn một vòng, tay buộc một khúc, đùi còn bó bột, giả làm xác ướp đã giống đến tám phần, còn có thể chạy đi đâu.

Tôi nói:

"Có thể là đi toilet chứ."

"Bỏ đi được hai giờ rồi, hộ lý cũng đang tìm cậu ta, không có trong buồng vệ sinh." Độ kiên nhẫn của Tần Chinh còn ít hơn cả thịt trong món mặn ở canteen đại học, tình yêu thương lại càng ít ỏi không đáng kể, cho nên Vệ Dực mất tích, anh cũng chỉ cảm thấy phiền nói,

"Kệ cậu ta muốn đi đâu thì đi, anh cũng không phải người giám hộ của cậu ta. Chúng ta về nhà đi."

Tìm chút đi … Tôi bất đắc dĩ nói,

"Không chừng là bị ngã ở góc nào đấy trong bệnh viện chờ người đến cứu thì sao. Chúng ta chia nhau đi tìm xem. Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, anh lại khó ăn nói với ba."

Tần Chinh day mi tâm, thở dài nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!