"Chuyện này, anh không thể nói cho em biết, chỉ có thể nói, anh có thể thông cảm mấy năm nay ba dù bị hiểu lầm cũng không nói ra sự thật." Tần Chinh thản nhiên nói.
Anh nói như vậy, tôi càng tò mò.
Theo những lời này của anh, ít nhất có thể suy ra ba tin tức hữu dụng.
Thứ nhất, ba Tần vẫn là bị hiểu lầm, nói cách khác ông thật sự không phải cha đẻ Vệ Dực.
Thứ hai, nguyên nhân ông giấu giếm sự thật là có thể tha thứ được, nói cách khác sự thật có lẽ lại càng làm người ta bị tổn thương.
Dù sự thật có như thế nào, tên nhãi xui xẻo Vệ Dực kia ngoài xui xẻo cũng chỉ có xui xẻo hơn mà thôi.
Nếu như Vệ Dực không có quan hệ huyết thống với nhà họ Tần, tôi đây cũng không coi là người nhà của cậu ta, bí mật về thân thế khốn khổ của cậu ta, tôi là người ngoài cũng không tiện hỏi thăm nhiều.
Tần Chinh ăn cơm có chút lơ đãng, tôi hỏi:
"Vậy về sau phải làm sao?" Cậu ta vẫn ổn chứ?
Tần Chinh nhấp môi, thở dài một tiếng:
"Cũng là người trưởng thành rồi, có ngưỡng cửa nào là không qua được. Việc này không liên quan tới em, em đừng để ý linh tinh nữa."
Tôi rầu rĩ ừ một tiếng.
"Chờ chút nữa anh đưa em về nhà."
Vậy còn anh? Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
"Anh ở lại bệnh viện một đêm, ngày mai tìm người y tá chăm sóc cho cậu ta rồi về nhà."
Nói đến hai chữ Về nhà, tôi mới đột nhiên nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng, vì thế nhìn mắt anh chằm chằm lại thêm phần chờ mong hỏi:
"Anh bảo mua căn hộ, là ở đâu?"
Trang trí xong chưa?
"Đáy mắt Tần Chinh hiện lên ý cười, cong khóe môi, nói:"Em đoán đi
"Hai chữ này thật đáng đánh đòn, ngoài tàn phá hoa cúc - nghĩa sâu nghĩa xa ra thì không còn cách nào khác có thể trút hết nỗi phẫn uất trong lòng tôi!"Đây đã là tài sản của em, em có quyền hỏi chứ!
"Tôi nghiêm mặt lớn tiếng dùng ánh mắt giết chết anh."Nhà mới sửa sang thì để thông gió 3-5 tháng rồi hãy đến ở, bây giờ chuyển đến không tốt cho thân thể, hơn nữa em ở một mình không có ai chăm sóc anh sẽ lo lắng .Không phải còn có anh đấy sao …
"Tôi lầu bầu một câu:"Chuyện phụ nữ mang thai, anh cũng chỉ biết qua qua. Vẫn để mẹ chăm sóc em anh mới yên tâm."
Tôi miễn cưỡng chấp nhận lý do này của anh, chỉ là ngoài vấn đề nhà ở, còn có vấn đề quan trọng khác là hai tờ giấy.
Đăng ký kết hôn và giấy chuẩn sinh [cho phép sinh].
Có điều nói đi nói lại, anh bây giờ không xu dính túi, có thể nói ngay cả một sợi lông ít ai thấy được trên người anh cũng là của tôi, đăng ký kết hôn gì đấy, chỉ là nể mặt quốc gia tí thôi, còn giấy cho phép sinh con, mặc kệ họ cho phép hay không tôi cũng đẻ.
Ba mẹ tôi đều là người thích náo nhiệt, làm một fan trung thành của Chu Dịch, chỉ vì thầy tướng số cầm quyển sách nào đó rồi bấm đốt ngón tay tính toán, nói trong mệnh của ba tôi có một nam một nữ là vượng nhất, ông mới cố nhịn không để mẹ tôi sinh một đứa thôi.
Mà thầy tướng số còn nói, trong mệnh của tôi và Chu Duy Cẩn phải nhiều con nhiều cháu mới có thể càng phú quý, vì vậy từ lúc tôi và Chu Duy Cẩn còn vị thành niên, ba tôi đã nói
--- có bao nhiêu cứ việc đẻ, ba không thiếu tiền cứ để người ta phạt, cũng nuôi được tuốt.
[Chu Dịch là tên của ba Tiểu Kỳ cũng là tên một bộ sách triết học cổ của Trung Quốc, bàn về quy luật vận hành sự vật dựa trên thuyết âm dương nhị nguyên, phân loại tính trạng của thiên địa vạn vật, bàn về thiên can, địa chi, ngũ hành, thậm chí còn dự đoán cả về sự phát triển của sự vật trong tương lai.] @@
Năm ấy, khẩu ngữ treo ở thôn tôi đều là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!