Chương 38: Không phải thần mã, là thảo nê mã! (1)

Bên này thì Vệ Dực sống dở chết dở, bên kia mẹ Tần lại tắt di động. Hai người đàn ông của Tần gia sứt đầu mẻ trán, Tần Chinh lấy khí thế của chủ gia đình, bảo ba Tần đi tìm mẹ Tần trước, tôi và anh ở lại bệnh viện đợi xem Vệ Dực sống chết thế nào, nếu chết thì sẽ đem tới lò hỏa táng, không chết thì chém một dao nữa rồi đưa đi hỏa táng …

"Anh không hỏi ba trước xem là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ư?" Tôi huých huých tay Tần Chinh.

"Đợi Vệ Dực tỉnh lại rồi cùng nghe." Tần Chinh nhíu mày,

"Có lẽ trong thời gian ngắn cậu ta chưa tỉnh lại được đâu."

Tần Chinh dường như không vội tò mò chuyện riêng tư của người khác, với chuyện sớm muộn gì rồi cũng biết, anh cũng không mong ngóng phải biết sớm hơn vài giờ làm gì.

Tôi với Tần Chinh lại đợi thêm hơn nửa tiếng nữa, Vệ Dực mới được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, đầu bị băng xem ra còn nghiêm trọng hơn lần trước Tần Chinh bị tai nạn xe, chỉ lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay

--- hai bàn tay.

Bạch Vi cũng đứng ở một bên đợi, trong thời gian đó vẫn chưa nói câu nào, tận đến khi đèn phòng giải phẫu tắt, cô ta mới ngẩng đầu ngước lên nhìn.

Tần Chinh liếc cô ta một cái, lãnh đạm nói: Bạch Vi, cậu về đi.

Bạch Vi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

"Nếu như cậu muốn biết Vệ Dực bị thương ra sao, bây giờ cũng thấy rồi đó, chẳng còn chuyện gì nữa, mời cậu về cho." Tần Chinh lạnh lùng nhìn cô ta.

Sắc mặt Bạch Vi trắng bệch.

"Anh nói vậy là có ý gì?"

Muốn tôi nói rõ ư? Trong mắt Tần Chinh hiện lên tia lạnh,

"Cậu đẩy Tiểu Kỳ một cái kia, không phải chỉ có mình cậu biết."

Môi Bạch Vi khẽ run, đáy mắt ánh lên nước mắt:

"Tôi … Tôi không phải cố ý …"

Tần Chinh kéo tay tôi xoay người rời đi, nói:

"Vô tâm mới đáng sợ, hành động theo bản năng lại càng có thể phản ánh bản chất một con người. Chúng tôi không chào đón người như vậy."

Tôi liếc nhìn Bạch Vi đang phát run lên, ngửa đầu nhìn Tần Chinh:

"Anh nói năng như vậy với một cô gái, có phải là hơi quá tàn nhẫn không?"

Cái tay đang nắm tay tôi bỗng chặt lại:

"May mà em không bị thương …" Dường như là nghĩ lại mà sợ, anh nhẹ thở phào một hơi,

"Em bớt tiếp xúc với người như vậy đi."

Tôi không khỏi muốn nói:

Làm ơn đi, cô ta là bạn học cũ của anh nhá! Em tiếp xúc với cô ta làm cái gì!

Vệ Dực được sắp xếp ở trong một phòng bệnh, đùi bó thạch cao, tay phải cũng quấn băng trắng, bác sĩ nói đùi phải ba tháng sau mới có thể đi lại bình thường, tay phải cũng phải hơn một tháng, gáy khâu bảy mũi, không có di chứng, nhưng phải cẩn thận lúc nằm xuống.

Tôi nhìn cậu ta nằm hôn mê bất tỉnh nhân sự, thật là đáng giận lại đáng thương …

Tần Chinh liếc mắt nhìn cậu ta, thở dài, đi ra ngoài gọi điện cho ba Tần.

Tôi đi theo ra ngoài, thấy anh nhíu mày. Tìm được mẹ chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!