Chương 31: Chỉ là ra vẻ thôi, bên trong rỗng tuếch

Lời phụ nữ không thể tin được, là một phụ nữ, tôi có thể chịu trách nhiệm với bạn về câu này.

Đương nhiên cũng không phải lời đàn ông là có thể tin, thật ra lời đàn ông, lời phụ nữ, lời kẻ bất nam bất nữ đều không thể tin, bởi vì có ngôn ngữ, nên có những lời nói dối.

Khi tôi kéo tai Tần Chinh, có lẽ anh cũng có thể hiểu một cách sâu sắc hàm ý của những lời này.

Vốn là tôi vẫn cảm thấy anh rất đẹp trai, giống như hoàng tử bước ra từ giấc mơ của các thiếu nữ vậy, khiến người ta không nỡ khinh nhờn, nhưng bây giờ công chúa cũng sắp biến thành obasan rồi, hoàng tử có ra vẻ đẹp trai cũng có tác dụng khỉ gì, cũng thành bố trẻ con đến nơi rồi!

Năm tháng là con dao mổ lợn, không tin ngoảnh đầu lại mà coi, ông trời nào có bỏ qua cho ai.

Tần Chinh … Tôi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy sắp tức đến nổ phổi rồi,

"Bà đây .... thật không biết nên nói gì mới được …" Tôi nản lòng, buông lỏng tay, nhìn vành tai anh đỏ lên trông thấy.

Anh sáp lại gần, mang theo vẻ lấy lòng và biết lỗi, tôi quay mặt đi, không thèm nhìn.

Tiểu Kỳ Cánh môi Tần Chinh nhẹ chạm vào má tôi, mềm mại ấm áp,

"Tiểu Kỳ … Phụ nữ có thai không thể tức giận, cẩn thận động thai." Nói xong xoa nhẹ bụng tôi, vuốt ve qua làn áo mỏng.

Hôm nay kinh hồn khiếp vía cả một ngày cũng không bị động thai, con tôi quả là đại thần!

Đang nghĩ, đại thần liền trở mình.

Tần Chinh ô một tiếng, nhìn chằm chằm vào tay mình, tôi cảm thấy cái bụng động một chút, chầm chậm xoay một vòng.

Đây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy được đứa bé đang chuyển mình, nhưng mà là lần đầu tiên Tần Chinh cảm thấy nó động.

Đàn ông chỉ số thông minh cao tới đâu, đến những lúc như thế này đều gần như trở thành ngớ ngẩn …

Tôi nhìn anh không giấu nổi hưng phấn và kích động, đôi mắt đen láy như đá vỏ chai (1) tỏa ra ánh sáng dịu dàng, anh cúi mình, dán tai vào bụng tôi, tay khẽ vuốt.

"Nó vừa mới đá tay anh phải không?"

Tần Chinh ngẩng đầu hỏi tôi,

"Em có cảm thấy không?"

"Nó cảm thấy ba nó đáng đánh đòn, tự mình hổ thẹn đi." Tôi hừ một tiếng, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Tần Chinh cười thầm một tiếng, thẳng mình dậy ôm tôi, môi dán bên tai tôi thì thầm: Tiểu Kỳ … Vợ à …

Tôi run lên, vừa quay đầu, đã bị anh ngậm lấy môi, vô cùng thành thạo kéo mở hai cánh môi, môi lưỡi quấn quýt, trao đổi hơi thở của nhau.

Tay anh đang nâng má tôi, vuốt nhẹ, lại thì thầm bên môi tôi:

"Vợ à … Anh sai rồi …"

Tôi cảm thấy thỏa mãn uhm một tiếng, để khen thưởng, tôi ôm cổ anh, nhiệt tình hôn lại, tận đến khi anh cắn răng đẩy tôi ra, nén chút giày vò nói:

"Đây là bệnh viện, đợi đến lúc về nhà ..." Nói xong lại khó rời ra được mà hôn lại, vòng tay ôm tôi, muốn dùng sức, lại sợ làm đau tôi, tôi cảm giác được anh đang mâu thuẫn, nhịn không được nở nụ cười.

Tôi dựa vào trán anh nói:

"Em sợ không thấy được anh nữa…"

Anh nhìn vào mắt tôi, dịu dàng nói: Không đâu.

Tôi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!