Bạch Vi dùng mắt ra lệnh, cho người trang điểm tránh đi.
Thế nào rồi. Tôi nói,
"Cô với Vệ Dực chia tay trong hòa bình rồi sao?"
Bạch Vi cười nhẹ:
"Có thể là vì, chúng tôi là hai người quá giống nhau, hiểu về nhau quá rõ, ngược lại lại không có cảm giác phù hợp, tôi thật biết ơn, anh ấy có thể hiểu cho tôi."
Tôi thường xuyên thấy trong tiểu thuyết và TV con lai giữa người Sao Hỏa và người Trái Đất, những kẻ này nhìn bề ngoài rất giống chúng ta, nhưng tư duy hoàn toàn không cùng một thứ nguyên (2), từng chữ họ nói tôi đều biết nhưng hợp lại thì chẳng thể nào hiểu nổi.
Tôi vốn tưởng cái loại con lai này chỉ tồn tại trong không gian 2D, đột nhiên lại nhảy ra trước mặt, có vẻ trong thời gian ngắn tôi không thể tiêu hóa nổi.
Chỉ có thể đưa ra một kết luận:
Vệ Dực thật mẹ nó là một phiên bản Ninja rùa hòa nhã.
"George Bernard Shaw nói, bất kể bạn tiến về hướng nào, thế giới này cứ 20000 người lại có một người đang đợi bạn.
Tuy rằng không thể kiểm chứng rằng con số này có tính khoa học hay không, nhưng cô Bạch à, tôi thật lòng khuyên cô không nên treo cổ ở mỗi một gốc cây, lại càng đừng treo cổ trước cửa nhà tôi.
"Tôi nói nghiêm túc, dừng một chút, lại hơi nhíu mày,"Cái cây kia nhà chúng tôi cũng đâu có thò cành nào ra khỏi tường để quyến rũ cô chứ.
"George Bernard Shaw (1856 – 1950) là nhà soạn kịch người Anh gốc Ireland đoạt giải Nobel Văn học năm 1925. (theo Wikipedia)"Ha ha …
"Bạch Vi nhếch nhếch khóe môi, ý cười nhưng không tới được đáy mắt,"Cô thật hài hước, có lẽ chỉ mỗi điểm này, chúng ta không giống nhau lắm.
"Cô ta đổi một hộp phấn má hồng, nhẹ nhàng quét trên mặt tôi."Tần Chinh là một người rất lãnh đạm, đối với ai cũng như nhau.
Sau khi phân ban lớp 11, tôi và anh ấy ngồi bàn trước bàn sau, thường xuyên cùng nhau tổ chức họp lớp và các hoạt động khác. Khi đó tôi còn nhỏ, ngây thơ, háo thắng, cái gì cũng muốn vượt qua anh ấy, bất kể là trận đấu nào, anh ấy cũng mãi xếp thứ nhất, tôi chỉ có thể đứng thứ hai.
Tôi vốn tưởng rằng, chỉ cần tôi đứng đủ cao, trong mắt anh sẽ chỉ có thể nhìn thấy tôi, cho nên nơi nào có anh, cũng sẽ có tôi.
Dần dần, anh đối với tôi cũng khác những người khác, ít nhất người chưa bao giờ mỉm cười với người khác như Tần Chinh, nhưng thấy tôi mặt cũng giãn ra.Anh ấy cười với cô?
"Tôi quả thật hơi bị dọa nha, nhưng suy nghĩ đầu tiên là cười lạnh hoặc là cười nhạo thôi, bởi vì có vẻ sở trường của anh là hai kiểu cười này. Bạch Vi dường như đang chìm vào suy tưởng, hoàn toàn không để ý đến lời tôi."Chúng tôi đều là người quá kiêu ngạo, vẫn không chịu cúi đầu, để phí hoài thời gian … Sau khi thi đại học, tôi mới quyết tâm hẹn anh ra ngoài, nhưng anh không tới ...
"Bạch Vi cúi đầu, cười khổ,"Sau này tôi mới biết được, trong nhà anh xảy ra chuyện, lá thư ấy, căn bản anh chưa xem, cũng không nhận được.
Nếu như lúc ấy anh nhận được, có lẽ bây giờ tất cả đều đã khác."
Tôi thừa nhận, nghe xong những câu này, có chút không thoải mái, nhưng cũng không hẳn là chịu đả kích gì lớn, chuyện này chỉ là lời một phía từ cô ta, thời gian sẽ làm cho hồi ức trở nên đẹp đẽ, tôi vẫn tin tưởng vững chắc, cái gọi là Tam tiếu điểm Thu Hương (3), thật ra chỉ là cười lạnh, cười nhạo với cười nhạo.
Tại cái tiệm chụp ảnh này, thế mà lại phát một bản tình ca bi thương rất đúng lúc, tôi cảm thấy nếu không có liên quan cũng thật là kỳ tích.
Mãi tới sau này, em mới học được cách làm thế nào để yêu một người , thì ... tiếc thay, anh đã tan biến trong biển người mênh mông...
Mãi tới sau này, em mới hiểu trong nước mắt muộn màng, rằng có những người đã bỏ lỡ thì sẽ không thể nào tìm lại nữa ...
Đây là 2 câu trong bài Sau này của Lưu Nhược Anh... quá quen thuộc rồi nhỉ ;))
Người hát bài hát này, bản thân cũng đã yêu đến kinh nghiệm đầy mình.
Tôi nói: "Cô Bạch, bài hát này cũng nói, bỏ lỡ rồi liền mất luôn, tuy rằng tôi cảm thấy cô cũng chả phải bỏ lỡ cái gì, chỉ là hiểu lầm gì đó mà thôi, nhưng cô cho rằng là bỏ lỡ thì cứ coi là bỏ lỡ đi, bây giờ Tần Chinh là thân cây có chủ rồi, thân cây có chủ không thể động vào, đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của một công dân.
Tôi bây giờ đang mang bầu nên muốn tích chút âm đức, sẽ không so đo nhiều với cô."
Tôi trước giờ vẫn không cho rằng bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng cũng không cho rằng bạo lực không giải quyết được vấn đề gì, chẳng qua là một lương dân vì hài hòa xã hội, tôi vẫn giữ nguyên tắc làm người cơ bản của mình, đó chính là đánh người quyết không tự mình ra tay, nếu như cho cô ta hai cái tát có thể làm cô ta tỉnh táo lại, tôi không ngại gọi Thẩm Phong làm hộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!