Chương 27: Một nắm đấm, mở ra một ngày

Căn cứ vào lời khai của đương sự sau này, vẻ mặt tôi lúc ấy, có nỗi phẫn uất không tên lại thêm tủi thân nữa, khiến anh không tự chủ được mà phải bỏ đi ý muốn cự tuyệt ban đầu, giơ tay lên cụng chén.

Với phản ứng của Tần Chinh, thật ra tôi có thể hiểu. Mẹ tôi từng nói, bộ dạng tôi thật thà chất phác, vì khoảng cách giữa hai lông mày khá lớn, nhìn qua hơi giống trẻ vị thành niên ngơ ngơ, lúc cười rộ lên hay òa khóc, có rất ít người nỡ lòng làm khó tôi.

Đến cả Tần Chinh – được xưng tụng là núi băng mẫu mực như thế cũng phải sinh lòng thương cảm với tôi, có thể thấy được, chỉ cần mỗi người góp chút tình yêu thương, thế giới này sẽ biến thành nơi tốt đẹp chừng nào.

Tôi lặng lẽ thở phào một hơi, lại nói:

"Thương hại cũng còn tốt hơn thay đổi tình cảm, em còn tưởng anh là vì liên quan tới Bạch Vi mới đối xử khác với em."

Bạch Vi?

Tần Chinh nghi hoặc dừng lại một chút, giọng hơi cao lên,

"Cô ấy thì làm sao? Liên quan gì đến cô ấy?"

"Chẳng lẽ không phải vì dáng vẻ em và Bạch Vi giống nhau, anh mới yêu ai yêu cả đường đi sao …" giọng tôi dần thấp xuống, thật ra nguyên nhân này, ngay cả tôi cũng không tin được.

Tần Chinh cười thầm một tiếng:

"Lớp 11 anh mới biết cô ấy, đầu cấp III đã làm sao biết cô ấy có bộ dạng gì. Em có phải lại ở nhà nhàn nhã không có việc gì làm nên cả ngày nghĩ ngợi linh tinh không hả."

Xem đi, xem đi!

Vệ Dực khốn kiếp! Cố ý đến ly gián tình cảm vợ chồng của chúng tôi, tuyệt đối không thể để gian kế của địch được thực hiện!

"Em đâu có nghĩ ngợi linh tinh, anh xem, không phải cả ngày đều nhớ anh sao?" Tôi nịnh nọt.

Được rồi... Tần Chinh cười, thở dài, hơi bất đắc dĩ,

"Nói nữa thì trời cũng sáng rồi, mai em còn phải chụp ảnh, không sợ thâm mắt sao?"

Tôi còn định trang điểm mắt khói kìa, thế này thì khỏi cần cầu kỳ bôi trát luôn.

Đùa giỡn Tần Chinh thêm hai câu, tôi cảm thấy thỏa mãn về phòng lên giường, ôm cánh tay Thẩm Phong nói:

"Tao nói cho mày biết: không liên quan gì tới Bạch Vi đâu nhé…"

Thẩm Phong giật mình, lầu bầu trong mộng:

"Chu Tiểu Kỳ, con tiện nhân này, nửa đêm không ngủ, phát sốt gì chứ …"

Tôi lén đá cho nó một cái, trở mình tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, ngủ tận tới khi mặt trời lên cao, mới bị Thẩm Phong trả thù, lôi từ trên giường dậy, nó cấu nhéo mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tối qua mày ăn nhầm thuốc gì mà hưng phấn thế, bây giờ còn chưa dậy được! Đã hẹn 2h chiều đi chụp ảnh! Mày dậy ngay cho bà!"

Tôi ngáp một cái, uể oải đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó mẹ già và Thẩm Phong một trái một phải hộ tống tôi lên xe, thẳng tiến hướng tiệm chụp ảnh.

Mẹ, mẹ cũng đi à?

Tôi kinh ngạc nhìn bà ăn vận lộng lẫy.

"Tiểu Phong nói có thể chụp ảnh nghệ thuật cá nhân." Mẹ nhà sờ sờ mặt, hơi phấn khích nói:

"Không biết bây giờ chụp có phải đã quá muộn rồi không."

Không muộn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!