Tần Chinh đưa tôi về nhà, trong túi còn tờ đăng ký giả, trên tay còn mang đồ ăn khua, ấn chuông cửa loạn xạ, vẫn chả có ai ra mở cửa. Đúng lúc tôi chuẩn bị vòng lại nhà Tần Chinh xin ở nhờ, cửa cuối cùng cũng cạch một cái, mở ra.
Cửa vừa mở ra, người mở cửa giống như vận động viên nhận được gậy xoay người bỏ chạy, khóe miệng tôi giật giật, tự giác vào nhà, đóng cửa. (nhận gậy trong môn chạy tiếp sức ấy mà)
Mẹ già réo to trong phòng khách:
"Tiểu Phong Phong mau lên, sắp chết, sắp chết rồi!"
Chắc là vừa rồi bận chơi game còn không dứt ra được mà mở cửa cho tôi, nhìn Thẩm Phong chạy nhanh như vậy còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, có lẽ nếu có trộm cướp vào nhà cũng chả ai hay biết.
Tôi mang đồ ăn khuya vào bếp, lại quay lại phòng khách, hai người còn đang mang bộ mặt dữ tợn hăng hái chiến đấu. Mẹ già thật là càng sống càng trẻ trung phơi phới …
Này, con về rồi.
Tôi tìm lại cảm giác mình đang tồn tại.
"Bên trái, bên trái! Bắn bên trái!"
"Bác Chu, bác cản cháu rồi!"
Tôi: ...
Im lặng một lát, tôi xoay người lặng lẽ về phòng, cầm lấy di động bên đầu giường khởi động lại.
Màn hình vừa lóe lên, đã có người gọi tới, không ngoài dự kiến, là Tần Chinh.
"Mới vào nhà à? Vừa gọi điện qua nhà em, sao lại không có ai nhận vậy?"
Tôi nhìn bên ngoài một chút, đừng nói là gọi đến, có khi cháy lớn hai người này cũng không nhích mông,
"Mẹ và Thẩm Phong đang bận, em vừa vào nhà. Anh về tới nhà rồi hả?"
Uhm Tần Chinh lên tiếng,
"Anh đặt vé chuyến đêm về thành phố X, chờ chút nữa phải ra sân bay. Lần này về anh sẽ từ chức, sau khi bàn giao xong mọi việc sẽ về. Tiểu Kỳ, anh biết em vẫn muốn về thành phố A, chúng ta cùng về thành phố A nhé."
Tôi sững sờ, lúc trước cũng chưa từng nghe anh nói về kế hoạch này.
"Như vậy được sao? Nhưng anh vất vả lắm mới tìm được chỗ đứng trong công ty chứng khoán, lại đang phất a."
Tần Chinh cười khẽ một tiếng:
"Có bỏ mới có được, kia chỉ là một bước đệm."
Tôi ngửa đầu nhìn đèn treo tường trên trần nhà, im lặng một lát mới hỏi: Bạch Vi thì sao?
Tôi dường như có thể nhìn thấy Tần Chinh nhíu mày trước mặt tôi.
"Bạch Vi thì làm sao?"
Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền lại tiếng gọi của mẹ Tần, Tần Chinh đáp lại một tiếng, lại nói với tôi:
"Anh phải đi rồi, bay tới thành phố X chắc cũng mất 4-5 giờ, trưa mai sẽ gọi điện cho em."
"Anh có việc thì cứ làm đi, không cần vội gọi cho em làm gì."
Tần Chinh dịu dàng nói:
"Anh đã đồng ý với em, sẽ không để em lo lắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!