Trên thế giới này, rốt cuộc có thứ gì là không thể làm nhái?
Bác gái làm giấy tờ nói cho tôi biết, tất cả đều có thể làm nhái.
"Cháu muốn loại giấy tờ nào?" Bác gái ngậm điếu thuốc, bày ra đống giấy tờ giả, lợi hại như bán Như Lai Thần Chưởng vậy.
"Giấy đăng ký kết hôn."
Bác gái sững người một lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
"Không thành vấn đề, bọn bác làm đăng ký kết hôn cũng cực kỳ giống thật."
Nói xong cho tôi xem hàng mẫu, tôi vốn nghĩ chắc là ghép đầu của mấy ngôi sao, kết quả lại ngoài sức tưởng tượng, lại là sự kết hợp giữa Shin Chan cậu bé bút chì và Chibi Maruko …
Đến một người làm sách lậu, cũng hiểu quyền được tôn trọng ảnh chân dung của người khác, đây là tinh thần tốt đẹp đến mức nào a!
Cho cháu một tờ Tôi quay đầu ý bảo Cố Thiệu trả tiền. Là một kẻ nhà giàu mới nổi, xưa nay tôi dùng tiền của người khác chưa bao giờ nhân từ mà nương tay.
Hai người ư?
Bác gái dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi và Cố Thiệu, lại quét qua cái bụng hơi nhô lên của tôi, tôi ngờ là chỉ mai thôi, Cố Thiệu có thể vì tôi mà mang tiếng xấu rồi ...
Tôi tìm được bức ảnh chung của tôi và Tần Chinh chụp hồi năm tư đại học trong cái di động mà Chu Duy Cẩn đưa tôi dùng tạm, Hai người này.
Bác gái trước là khen trai tài gái sắc, thật lương thiện hiểu ý mà không nhìn đến cái chữ ngờ ngệch trên đầu tôi, và vờ vịt trên đầu Tần Chinh mà Chu Duy Cẩn thêm vào, cùng với cái tên file ngu ngốc.
Trình độ văn hóa quỷ khóc thần sầu như Chu Duy Cẩn mà thi đại học môn văn chỉ được 89 (/150) điểm, điều này chứng minh rằng nền giáo dục dựa vào thi tuyển là bất lợi cho việc sàng lọc nhân tài chân chính.
Sau khi trả tiền, tôi và Cố Thiệu bình tĩnh chờ đợi.
Cố Thiệu rất thẳng thắn nói:
"Anh cảm thấy em khó có thể tự lo liệu chuyện của mình."
Tôi bất lực thở dài.
"Nhưng để cho người khác nhúng tay vào cũng không hợp, rốt cuộc thì vẫn là việc gia đình, chuyện trong nhà mà."
"Từ từ mà nói chuyện với anh ta, đừng kéo dài dây dưa mãi" Cố Thiệu cười nói,
"Bụng lớn rồi sẽ béo lên, mặc áo cưới sẽ không xinh nữa."
Từ đầu tôi muốn nói chuyện, anh lại không muốn, sau tôi đi rồi, anh mới đuổi theo, cảm giác đã hoàn toàn khác rồi.
"Cùng lắm thì không mặc áo cưới."
Tôi nghĩ thông nói.
"Anh nhớ hồi nhỏ em rất muốn được mặc áo cưới cơ mà." Cố Thiệu mím môi cười nhẹ,
"Quây màn làm áo cưới, ép Chu Duy Cẩn làm trẻ nâng váy cho em." Anh lại không nhắc tới vai trò của mình trong chuyện đó.
"Năm đó em còn nhỏ dại …" Tôi muối mặt mà nói.
Tôi vẫn cho rằng mỗi một cô gái đều từng có giấc mộng đẹp về áo cưới trắng tinh khôi, hơn nữa cũng từng dùng cách dở khóc dở cười như vậy để hiện thực hóa.
Lúc
"Tân Bạch nương tử truyền kỳ" đang làm mưa làm gió khắp cả nước, khi ấy váy dài mới coi là đẹp; tôi thể hiện tư tưởng này trong thiết kế áo cưới, lấy màn quấn một vòng lại thêm một vòng trên người, kéo ra làn váy dài thật dài, cắm trên đầu một đống trâm cài tóc lung tung, kết hợp văn hóa đông tây, nét đẹp cổ điển và hiện đại cùng chiếu rọi, khiến cho gia sư của tôi lúc ấy là Cố Thiệu vừa mở cửa, trong nháy mắt bất giác giật lùi lại nửa bước, lộ ra vẻ mặt hơi sững sờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!