Đối với Vệ Dực, cảm giác của tôi trước giờ vẫn rất đơn thuần.
Ba tôi là người lăn lộn trên thương trường, gặp cáo còn nhiều hơn gặp người, ông có nói với tôi, có một số người có vẻ không dễ chung sống, không dễ tiếp cận, nhưng một khi đã ở bên nhau rồi thì rất thật lòng, có một số kẻ nhìn có vẻ hiền hòa, khéo léo, bạn bè tuy nhiều, nhưng mà muốn bày tỏ tình cảm chân thành với anh ta thì thật không dễ.
Ở đại học X, Vệ Dực và Tần Chinh vốn đã là hai loại người vừa giống lại vừa hoàn toàn khác nhau. So với Tần Chinh, Vệ Dực lại càng giống người bình thường, thành tích dù tốt, nhưng không đến mức khác người như vậy, phát triển toàn diện, thích hoạt động đoàn thể, quan hệ với người khác cũng tốt – ngoại trừ Tần Chinh.
Cho nên tuy rằng thành tích và đánh giá của Tần Chinh đều hơn hẳn Vệ Dực, nhưng chuyện xã giao thì không bằng cậu ta. Thậm chí là đối với nữ sinh, người theo đuổi Vệ Dực cũng nhiều hơn Tần Chinh.
Cũng bởi nguyên nhân này mới khiến hai người được xưng tụng là song bích của học viện kinh tế, hai viên minh châu.
Người như Vệ Dực tôi đã gặp rất nhiều, cũng không có cảm giác đặc biệt gì với cậu ta, cảm thấy cậu ta đối với ai cũng tốt, nhưng luôn bày ra vẻ xã giao thôi, ba tôi nói người như vậy thật dễ dàng lừa gạt lòng người, nhưng tình cảm thật của bản thân lại không để lộ.
Giao dịch không có lời như vậy, tôi dễ dàng loại bỏ. Cho nên khi đấy đối với loại người này, tôi vẫn là kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không dám tới gần).
Bây giờ vẫn vậy
Nhưng mà lần này cậu ta chu đáo hơi quá.
11h55 tôi và Thẩm Phong tới Kim Mã, cậu ta đến muộn hơn chúng tôi một chút, lúc nhìn thấy Thẩm Phong hơi ngạc nhiên, lập tức cười lên tiếng chào hỏi, không nói thêm gì bèn dẫn chúng tôi lên lầu.
Cậu ta chọn phòng, lại để tôi gọi món.
Đến đây rồi, cũng ngại ngùng, tôi đưa thực đơn cho Thẩm Phong để nó gọi, nỗi thù hận giàu sang của nó cũng quá sâu sắc, tất cả những món gọi ra đều là giá 4 con số.
Hôm nay Vệ Dực quần áo gọn gàng, tinh thần sáng láng, lại là công tử phong độ nho nhã, nghe Thẩm Phong gọi một bàn đồ ăn mặt cũng không đổi sắc, tôi cảm thấy thế nào cũng phải hơn 5 chữ số.
"Hôm qua thật phiền cậu … các cậu …" Vệ Dực mỉm cười nói,
"Không tưởng được là trị an thành phố A kém như vậy."
Tôi không nhịn được phụt ra:
"Dáng vẻ của cậu khá là mời gọi trộm cướp."
Vệ Dực run run, sờ sờ mặt. Là sao?
Thẩm Phong không thèm khách sáo nói hộ tôi:
"Kẻ ngốc nhiều tiền đây, mau tới."
Tôi cúi đầu, cắn môi nhịn cười, tay kéo kéo Thẩm Phong.
Nó đá lại tôi một cái, cười như hoa nói với Vệ Dực:
"Cậu cũng coi là rất thông minh, biết tìm tới Tiểu Kỳ. Phải rồi, cậu làm sao biết được Tiểu Kỳ ở thành phố A?"
"Cậu ấy với Tần Chinh là đồng hương."
Thẩm Phong tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Cậu cũng biết quê Tần Chinh là thành phố A sao?"
Vệ Dực quay đầu nhìn Thẩm Phong, cười đầy ẩn ý.
"Đại danh Tần Chinh vang như sấm, thành phố A địa linh nhân kiệt, sao có thể không biết được?"
"Phải rồi, mấy hôm trước tớ còn gặp cậu ở nhà Tần Chinh." Tôi thấy đề tài dẫn tới đây cũng ngấp nghé rồi, giờ mới mở miệng.
"Cậu và Tần Chinh hóa ra có thân quen sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!