Mặc kệ là săn sống hay chết, Vũ Văn Ngạn đều cảm thấy Cố Vân Cảnh không phải là đối thủ.
"Tất nhiên hài lòng. Đúng lúc cho ta biết được tài nghệ của phò mã." Hắn khinh thường nói.
"Không thành vấn đề. Trước hãy nghỉ ngơi, rối chúng ta có thể đến bãi săn hoàng gia." Cố Vân Cảnh nói.
Tất cả mọi người đều là lần đầu nghe nói đến săn sống giống như Vũ Văn Ngạn. Bọn họ không biết trong hồ lô Cố Vân Cảnh bán thuốc gì. Ngay cả Lục công chúa cũng nghĩ không ra, song nàng hiểu rằng Phò mã làm bất kỳ điều gì cũng có ngụ ý.
"Phò mã, ngươi yêu cầu săn sống là có thâm ý khác?"
Công chúa nhẹ giọng hỏi.
"Không có thâm ý gì cả." Cố Vân Cảnh tại bên tai Tiêu Mộ Tuyết, dịu dàng nói,
"Ta chỉ là không muốn bị Vũ Văn Ngạn xem thường, tự mình chứng tỏ một phen."
Nhìn xem thiếu niên tràn đầy tự tin, Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh nắm chắc phần thắng. Hiếu kỳ thúc đẩy, nàng tiếp tục hỏi:
"Phò mã làm sao thắng?"
Thổi sáo. Cố Vân Cảnh cười nói.
Mắt Tiêu Mộ Tuyết sáng lên. Nàng tinh thông âm luật, biết rằng chỉ cần biến tiếng sáo thành ngôn ngữ của động vật – chúng tự nhiên sẽ nghe tiếng mà đến đây, lo gì không bắt được? Nàng sùng bái nhìn xem Cố Vân Cảnh. Thiếu niên yếu ớt này thế mà lại bằng vào mưu trí mang kinh hỉ đến cho nàng.
Ở hậu hoa viên nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Quan dẫn đầu đám người hướng về phía bãi săn hoàng gia mà đi.
Gió tây, tà dương, bãi săn rộng lớn
- tọa lạc tại ngoại thành phía tây, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, nuôi dưỡng bách thú bên trong, quy mô cực kỳ hùng vĩ!
Đến bãi săn, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Cố Vân Cảnh và Vũ Văn Ngạn bắt đầu tranh tài.
Làm chủ nhà, Hoàng đế Tiêu Quan ra lệnh:
"Lấy ba nén hương làm hạn định, ai bắt sống được con mồi nhiều hơn liền thắng! Cuộc tranh tài, hiện tại bắt đầu!"
Ngay tức khắc, Vũ Văn Ngạn cưỡi tại trên lưng ngựa cao, hùng dũng oai vệ mà đi. Móng ngựa cuốn lên một trận bụi đất mịt mù.
Ngay khi mọi người cho rằng Cố Vân Cảnh cũng sẽ cưỡi ngựa vào bãi săn thì bất ngờ là Phò mã không có làm như thế. Nàng ung dung lấy sáo ngọc từ trong ngực, cúi mắt, và rồi tiếng sáo xa xăm vang lên.
"Phò mã không đi săn mồi, khi không thổi sáo làm gì? Bây giờ đâu phải thời điểm nhàn hạ đùa nghịch?"
"Phải đó phải đó. Lý nào Phò mã lại sợ Vũ Văn Ngạn? Biết mình không phải là đối thủ, dứt khoát bỏ quyền tranh tài đi."
"Nhưng tranh tài là Phò mã đề cập, nếu bỏ quyền thì cũng quá mất mặt Tiêu Quốc."
Vài đại thần nghị luận, Tiêu Quan liếc cái đám hay hạ bệ uy phong người của mình, lạnh lùng nói:
"Lẽ nào Phò mã không thể thư giãn? Các ngươi lại nói bừa, trẫm tuyệt không nhân nhượng!"
Chúng thần hai mặt nhìn nhau và câm như hến.
Dù ngoài mặt nói như vậy nhưng thực tế Tiêu Quan cũng không biết Cố Vân Cảnh bán thuốc gì.
Bãi săn giống như một trận chiến nhỏ, tràn ngập không khí sát phạt đẫm máu khiến người ta vô hình cảm thấy ngột ngạt. Song khi tiếng sáo vang lên, nó lặng lẽ trừ bỏ không khí nặng nề đó và đồng thời đem lại cảm giác tinh khiết.
Tiếng sáo hay thì hay, nhưng mấu chốt không phải lúc a. Hiện tại quan trọng nhất không phải thưởng thức tiếng sáo mà là trông mong Cố Vân Cảnh săn mồi, đánh với Vũ Văn Ngạn một trận a.
Một nén hương sắp trôi qua mà Cố Vân Cảnh vẫn còn đắm chìm trong tiếng sáo, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn tham gia trận đấu, đám người lắc đầu thở dài, trong lòng kết luận Tiêu Quốc lần này mất hết mặt mũi rồi. Chỉ trừ Tiêu Mộ Tuyết, còn lại thì cho là như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!