Phùng Uyển như bị kinh sợ, nhanh chóng quay đầu lại.
Sải bước đi về phía nàng là một thanh niên tuấn mỹ chưa đến hai mươi tuổi.
Chàng thanh niên thân cao chân dài, da trắng ngần, mặt mũi như tranh họa, trông khá sáng láng. Nhưng như họa cũng thế, sáng láng cũng được, bởi vì y có một đôi mắt hơi xếch, toát lên vẻ nam tính muôn phần.
Đúng như bọn tỳ nữ nói, y là một mỹ nam vô cùng tuấn tú. Trên người chàng thanh niên này có một kiểu phóng khoáng không chịu trói buộc và khí chất thần bí ẩn chứa bên trong.
Ở kiếp trước Phùng Uyển cũng gặp mặt y vào hôm nay. Vội vã gặp một lần như vậy rồi từ đó về sau cũng không hề gặp lại. Nàng gần như quên mất trong cuộc đời của mình từng xuất hiện một nam tử thế này.
Chàng thanh niên bước đến trước mặt Phùng Uyển, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, y khẽ khen:
"Một đôi mắt đẹp, như trăng như sao, bình sinh mới thấy."
Lời ca ngợi của y bật thốt ra, thẳng thắn đánh giá đôi mắt của nàng không hề e ngại. Điều này khiến cho Triệu Tuấn đến sau chân mày cau chặt.
Trong nháy mắt, Triệu Tuấn cười nói:
"Ngọc Lang, đây là chuyết kinh (1)."
(1): Chuyết kinh: vợ (theo cách gọi thời nhà Hán). Thời nhà Hán vợ của Lương Hồng là bà Mạnh Quang lấy cành kinh làm hoa đeo, vì thế đời sau gọi vợ là kinh.
Như chuyết kinh ý nói người vợ vụng dại của tôi, kinh thất là nhà tôi..v.v.
Khóe miệng Ngọc Lang nhoẻn lên, y không dừng bước lại, đi thẳng đến trước mặt Phùng Uyển, sau khi đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi bỗng nói:
"Đáng tiếc, đáng tiếc."
Mọi người ngớ ra, nghĩ theo tính phản xạ:
Phu nhân da trắng nõn, đôi mắt cực đẹp, nhưng khuôn mặt và dáng vẻ lại bình thường, đáng tiếc rồi.
Chỉ có Phùng Uyển nhìn vào đôi mắt tán thưởng của y mới hiểu được, y nói đáng tiếc là mình gả cho nam tử như Triệu Tuấn.
Đôi mắt khẽ cười, Phùng Uyển nhẹ nhàng chào y rồi nói:
"Được chàng khen ngợi, thẹn không dám nhận."
Nàng đem lời nói của y trả lại nguyên bản cho y.
Chân mày Ngọc Lang nhướng cao, y nhìn nàng chăm chú, phì cười trả lời: Ta có khen nàng à?
Phùng Uyển học theo bộ dáng của y, chân mày nhướng cao, cười phì trả lời:
"Chàng chưa từng khen ta à?"
Ngọc Lang cười vui ha ha, hai tay y nhẹ vỗ, rồi nói:
"Hay ột phụ nhân thông minh trí tuệ." Không nhịn được y lại thở dài lần nữa. Thật sự đáng tiếc.
Hai người bọn họ nói như vậy làm sao những người bên cạnh nghe hiểu được? Triệu Tuấn tiến lên một bước, mang vẻ mặt tươi cười nói:
"Lời này của hai người là ám chỉ cái gì?"
Ám chỉ? Phùng Uyển chợt nhớ ra, rồi thầm nghĩ: Nghe nói quý tộc người Tấn lúc nói chuyện thích nhất là ám chỉ, tranh luận chút thiền ngữ Nho đạo, Phật giáo. Lẽ nào Ngọc Lang này là người Tấn sao?
Triệu Tuấn nói đến đây lại dán mắt Phùng Uyển một cái, ánh mắt tha thiết hơn ngày xưa một chút, tựa như chuyện không vui tối qua đã hóa thành hư không:
Uyển nương này lại được Ngọc Lang tán thưởng, xem ra là số vượng phu (2).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!