Xe ngựa đi đến một góc phố, Phùng Uyển nhẹ giọng nói: Dừng một lát.
Ngự phu lên tiếng cho xe dừng lại, quay đầu nhìn Phùng Uyển.
Vậy mà Phùng Uyển lại ngẩn người.
Nàng nhìn phủ đệ của Vệ Tử Dương cách đó hai trăm bước, không khỏi đưa tay sờ mặt mình. Dấu răng trên mặt vừa nhạt đi, nàng lại phải đi tìm chàng, không biết phải nói sao. Dĩ nhiên, nàng không thể nói được, nàng làm sao có thể mở miệng nói với chàng.
Chẳng lẽ nàng lại nói, chàng sắp phải xuất chinh rồi, đây là trận chiến đầu tiên của chàng, sẽ hơi nguy hiểm, chàng có thể bị thương?
Hay là nói, chàng phải đề phòng có người đâm sau lưng chàng?
Nàng không thể làm vậy.
Trầm tư một lúc, Phùng Uyển nói,
"Rẽ sang ngõ bên trái đi."
Dạ.
Ngõ bên trái khá sâu, đây là nơi người người ở trước khi Đô Thành được thành lập. Ngõ ngách nhỏ hẹp, đường đá nhấp nhô. Còn có mấy ngôi nhà gỗ thấp bé, bẩn thỉu, khắp nơi đều là rác, nên hiếm có quý nhân lui tới nơi này.
Xe ngựa chao đảo lắc lư, ngự phu đánh xe khó khăn, nói:
"Phu nhân, chúng ta đi đâu vậy?"
Cứ đi thẳng đi.
Dạ.
Xe ngựa đi nhanh hơn một chút.
Một lát sau, đường càng vào sâu càng hẹp, ngõ hẻm mà xe ngựa không thể đi được xuất hiện trước mắt Phùng Uyển. Bảo ngự phu dừng xe, Phùng Uyển đi xuống.
Từ góc độ của nàng, có thể thấy đến cuối ngõ hẻm, ở phía bên phải có một gốc cây dâu tằm nho nhỏ, còn có một cái sập gỗ tồi tàn.
Phùng Uyển nói với ngự phu:
"Đi theo sau ta, không cần quá gần."
Dạ.
Nàng chậm rãi đi về phía cây dâu tằm kia.
Ở nơi cũ kĩ ảm đảm như thế này, một phụ nhân nhà quan quần áo tinh tươm như Phùng Uyển xuất hiện, quả thật rất hiếm thấy. Thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ thò lò mũi xanh vươn đầu ra nhìn, ai ai cũng xanh xao vàng vọt, nhìn Phùng Uyển đến ngây người.
Một lão nhân gầy gò đang ngồi trên chiếc sập gỗ sau cây dâu tằm, Phùng Uyển đến gần, không hề để ý tới xiêm y cũ kĩ rách rưới, vẻ dơ bẩn của lão nhân, nàng cúi người hành lễ với lão, khẽ nói:
"Nghe đồn nhà lão trượng có kinh thư quý báu, tiểu phụ nhân muốn xin được mua vài quyển."
Nàng dịu dàng lễ độ khiến lão nhân hết hồn, lão từ từ quay đầu, trợn đôi mắt mờ nhìn Phùng Uyển. Nhìn nàng bằng ánh mắt đờ đẫn, lão nhân nói bằng chất giọng khó nghe đậm chất phương Nam:
"Trên đời này vẫn còn người Hán? Còn có người biết đến Hán học?"
Giọng nói mang vẻ tuyệt vọng nồng đậm.
Phùng Uyển vẫn cúi người không ngẩng lên, nàng khép mắt, cúi đầu nói:
"Còn. Còn huyết mạch, còn người Hán, còn con cháu, còn Hán học."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!