Tuy là Triệu Tuấn từ chối Phùng Vân, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm. Sau khi y sai người đem khăn mặt và nước ấm cho Phùng Uyển thì nhún người nhảy xuống ngựa, nhíu mày sải bước rời đi.
Nhìn thấy y cũng đã xuống mà Phùng Uyển còn ở trên xe ngựa, Vũ nương sinh lòng tò mò. Sau khi đón Triệu Tuấn, nũng nịu thi lễ với y, nàng nhìn về phía xe ngựa rồi hỏi:
"Phu chủ, phu nhân đâu?" Nàng lo lắng hỏi: Sao không xuống xe?
Triệu Tuấn trừng mắt nhìn nàng.
Bây giờ y cũng không có tâm tư trả lời chuyện này. Hất tay nàng ra, không nói hai lời liền tới thư phòng.
Thấy Triệu Tuấn không đáp, Vũ nương nhón bước về phía xe ngựa. Trong lúc đó, không chỉ nàng, ngay cả Mi nương và mấy tỳ nữ khác cũng tới.
Các nàng vây ngoài xe ngựa, ân cần hỏi thăm:
"Có phải phu nhân không khỏe không?"
Chúng nữ cùng lên tiếng, xì xào lảnh lót. Phùng Uyển ngồi trong xe ngựa, đắp khăn ấm lên mặt, vén màn xe lên rồi nhảy xuống xe ngựa.
Chúng nữ vốn tò mò vây quanh nàng, thấy nàng thoải mái xuống xe ngựa như vậy cũng sợ hết hồn. Các nàng lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển.
Bây giờ Phùng Uyển đắp khăn nóng che một bên mắt, thấy đám nữ nhân nhìn mình, sắc mặt nàng hơi khó coi, nói:
"Tụ tập ở đây làm gì? Tản đi đi."
Hình như do nói chuyện phải cử động khóe miệng, chân mày Phùng Uyển khẽ nhăn lại. Nàng bước nhanh về phía phòng mình.
Nhìn bóng lưng của Phùng Uyển, một tỳ nữ nhỏ giọng nói:
"A, ta biết rồi, chắc phu nhân chọc giận phu chủ." Nàng vội vàng nuốt hai chữ bị đánh lại.
Không cần nàng nói, chúng nữ thấy vẻ mặt buồn bực của Triệu Tuấn cùng với sắc mặt khó coi lại ẩn chứa nét thương tâm của Phùng Uyển thì đều rút ra kết luận như vậy.
Nếu chuyện là như vậy, các nàng cũng không thể hỏi nữa. Chúng nữ giải tán rời đi khắp nơi.
Họ vừa tản đi không lâu, lại có tiếng một chiếc xe ngựa truyền tới.
Sau khi chiếc xe có dấu hiệu cung đình kia dừng lại ở ngoài phủ, một thái giám chừng hai mươi tuổi, mặt tròn mập mạp, mắt ti hí đi tới.
Y cất giọng the thé hỏi: Triệu Tuấn ở đâu?
Vũ nương phản ứng đầu tiên, vội vã cung kính đáp lời:
"Phu chủ nhà ta đang ở thư phòng, công công cho gọi, ta lập tức gọi chàng tới đây."
Thái giám ở thời buổi loạn lạc cũng không có quyền hành, y vội vàng cười nói:
"Không cần, bọn ta sẽ tự đến thư phòng chuyển lời."
Theo sau Vũ nương, thái giám đi về phía thư phòng.
Vừa đến cửa thư phòng, Triệu Tuấn nhận được tin vội vã bước ra.
Thấy thái giám này, Triệu Tuấn vội vàng cung kính hỏi thăm, Công công là?
"Bọn ta phụng ý chỉ của Phùng mỹ nhân, đến đây mời quý phu nhân vào trong cung một lát."
Cái gì? Lại là vì chuyện này?
Triệu Tuấn trợn to mắt, y lập tức kịp phản ứng, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!