Hai người Phùng Uyển và Triệu Tuấn, một trước một sau đi ra ngoài.
Sau khi đi được vài chục bước, Phùng Uyển hạ giọng, khẽ nói:
"Phu chủ đừng trách, từ ngày lang quân Vệ gia kia gặp thiếp và chàng trong tửu lâu đó, toàn thích làm mấy chuyện bỡn cợt như vậy."
Nàng rũ mắt, tiếng nói khẽ khàng hệt như than thở,
"Hình như lang quân muốn chọc giận chàng."
Tên họ Vệ đó muốn chọc giận y?
Triệu Tuấn giật mình, đối với người một lòng chỉ muốn leo lên như y mà nói, tin tức này không hề tốt lành. Gần đây, y đến đâu cũng nghe thấy nữ tử Hoàng thất si mê thiếu niên tuyệt sắc này. Nghe nói có một công chúa còn khóc náo muốn gả cho Vệ Tử Dương.
Ngẫm lại lúc mới gặp ở tửu lâu, lại nghĩ tới lời của hộ vệ đưa Phùng Uyển đến đây, nàng bị chĩa thương giải vào Vệ phủ. Lòng Triệu Tuấn chùng xuống, đè nén nỗi sợ hãi, y gấp giọng hỏi: Hắn muốn làm gì?
Dừng một chút, y lại hỏi:
"Có phải nàng chọc giận hắn?"
Phùng Uyển lắc đầu, khẽ nói: Thiếp không dám.
Triệu Tuấn thở ra một hơi, nàng từ từ buông tay phải đang che xuống.
Cho đến lúc này, Triệu Tuấn mới phát hiện, trên chỗ mặt mà nàng vẫn che đó, có dấu răng còn hiện rõ ràng.
Khỏi cần suy nghĩ, thoáng cái mặt Triệu Tuấn chợt sung huyết đỏ bừng. Y thở hổn hển, trợn mắt nhìn chằm chằm vào dấu răng kia.
Trong khi y tức giận, Phùng Uyển khẽ nói:
"Phu chủ, lang quân chỉ muốn chọc giận thiếp và chàng."
Một câu thốt ra, Triệu Tuấn đang nổi giận đùng đùng như bị giội một chậu nước lạnh. Y thở hổn hển, tiếng nói chậm lại,
"Lời này của nàng có ý gì?"
Phùng Uyển cúi đầu, nói khẽ:
"Lang quân sai một tỳ nữ cắn, nói là muốn xem phu chủ có phản ứng gì."
Triệu Tuấn rùng mình, y nghĩ tới cảnh cáo của Ngũ điện hạ, nghĩ tới yêu cầu của thiếu niên hôm gặp nhau ở tửu lâu đó.
Y nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, đè thấp giọng nói, ngờ vực hỏi:
"Hắn không ngủ với nàng thật chứ?"
Phùng Uyển cười khổ,
"Phu chủ, với tướng mạo và thân phận của lang quân, phải cần vậy sao?"
Triệu Tuấn lắc đầu, lẩm bẩm:
"Đúng là không cần vậy, nàng còn thua xa tỳ nữ bên người công chúa, sao hắn có thể để ý đến nàng?"
Lúc này y đã hoàn toàn tin tưởng, lập tức y trầm giọng nói:
"Người này làm việc không thể phỏng đoán theo lẽ thường." Dừng một chút, y lại tàn nhẫn nói:
"Người này lòng dạ hẹp hòi, chắc hẳn thấy ta được Ngũ điện hạ coi trọng, sinh lòng đố kị! Phi!" Y nhìn chằm chằm dấu răng trên mặt Phùng Uyển, không thể không lộ vẻ chán ghét. Vung tay áo, Triệu Tuấn sải bước đi về phía xe ngựa,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!