Chương 3: Phu chủ

Trong nháy mắt một đêm đã qua.

Tất cả mọi người trong phủ dậy thật sớm, hôm nay là ngày lang chủ bọn họ, cũng là chủ nhân phủ đệ này trở về. Lúc này ngay cả thị tỳ nhà mẹ đẻ Phùng Uyển mang đến cũng vui mừng ra mặt.

Nàng cũng nên vui mừng chứ.

Nhìn thiếu phụ trong gương thanh xuân hơn người, hai gò má ửng đỏ, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Phùng Uyển nhớ mang máng bây giờ nàng gả cho y cũng chỉ mới hơn một năm rưỡi.

Một năm rưỡi trước, y cưỡi ngựa qua trước phủ, dáng vẻ lang quân thiếu niên tư thế oai hùng bừng bừng, chiếm được cảm tình rất nhiều của phụ thân.

Còn y, trong thoáng ngoái đầu nhìn lại, đối mặt với nàng sau tấm khăn che mặt, nàng khác hẳn với người thường, đôi mắt như trời sao vô tận, vô cùng mỹ lệ thần bí.

Chính cái nhìn đó khiến y tuổi trẻ anh tuấn có chí hướng cao xa động lòng, lúc đó liền đồng ý với đề thân (1) của phụ thân nàng.

(1) Đề thân: đề nghị hôn nhân cưới gả.

Chính cái nhìn kia đã khiến nàng yêu y, nàng mang theo vui sướng và mong đợi khôn xiết muốn cùng y bạc đầu giai lão.

Phùng Uyển ngẩn ngơ bị tỳ nữ nhìn thấy, nhưng đến trước mặt nàng chỉ cười hì hì nói:

"Phu nhân nhất định vui mừng đến u mê rồi."

Tỳ nữ này cũng nói:

"Lần này phu nhân có thể an tâm."

Trong tiếng cười hi hi chúc mừng của chúng tỳ, nơi cửa chính vang lên tiếng người thật lớn.

Một nô bộc vội vàng chạy đến, vừa thấy được Phùng Uyển liền lớn tiếng kêu lên:

"Phu nhân, lang chủ đã về."

Phùng Uyển cười nhạt, nhẹ cất bước trong đám thị tỳ vây quanh.

Mới vừa đến cửa lớn, một đoàn xe liền lướt qua mọi người, dừng lại ở cửa.

Xe ngựa chạy nhanh ở phía đầu chính là phu chủ của nàng.

Phùng Uyển tiến lên một bước, miệng mỉm cười, dịu dàng nhìn xe ngựa kia, cũng nhìn theo chiếc xe ngựa phía sau.

Màn xe vén lên, khuôn mặt anh tuấn của phu chủ nàng lộ ra ngoài. Phu chủ này của nàng có hai hàng lông mày như kiếm, tròng mắt hơi nhạt, mặt mũi khá đẹp, chỉ là môi quá mỏng. Người ta thường nói người môi mỏng bạc tình, lời này nàng vốn không tin.

Phu chủ nhún người nhảy xuống xe ngựa, y mỉm cười nhìn Phùng Uyển, đỡ nàng đang tiến lên làm lễ ra mắt, nói dịu dàng:

"Nhìn xem, lại gầy rồi, không chịu chăm sóc mình chu đáo à?"

Lời này quả thật dịu dàng khiến Phùng Uyển hoảng hốt một trận. Có điều trong một cái chớp mắt, nàng chỉ thản nhiên cười rồi nói:

"Không phải phu chủ đã trở về rồi sao?"

Lời này nàng nói câu chữ nhẹ nhàng, rõ ràng là đang nói nếu y trở về nàng cũng sẽ không vì tương tư mà hao gầy nữa.

Trước kia nàng da mặt mỏng chưa bao giờ nói ra lời tình triền miên thế này. Phu chủ kinh ngạc nhìn nàng, không khỏi đưa tay choàng qua bả vai nàng, cúi đầu trêu đùa:

"Uyển Nương của ta cũng biết nói lời ngọt ngào rồi."

Phùng Uyển cúi đầu ngượng ngùng cười một tiếng, chẳng qua là trong lúc cúi đầu sóng mắt nàng nghiêng nghiêng, ánh mắt như nước như sao liếc qua.

Đôi mắt của Phùng Uyển vốn là thần bí mỹ lệ hiếm thấy, lần này sóng mắt chuyển động khiến phu chủ không khỏi si mê đứng tại chỗ. Hai tay ôm vai nàng trong nháy mắt cũng nóng bỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!