Triệu Tuấn cười lạnh nói:
"Uyển nương quả nhiên vẫn là Uyển nương, làm việc luôn lường trước, trượng phu tầm thường không thể sánh bằng!" Bây giờ y có thể hoàn toàn khẳng định, thê tử này đã thay đổi thật rồi, thay đổi hoàn toàn.
Rõ ràng nàng có kiến thức bất phàm, lại còn giả bộ ngu ngốc kém cỏi trước mặt mình!
Rõ ràng nàng đã có chủ ý, vậy mà chẳng hề hé răng nói một lời!
Nàng đã thay lòng đổi dạ rồi!
Trong chốc lát, sự tức giận và nỗi đau khổ và cả niềm uất ức ập tới đầu óc y như cơn thủy triều.
Mặt Triệu Tuấn bỗng chốc đỏ bừng, vèo cái y đưa tay lên bóp cổ Phùng Uyển!
Lúc này mặt mũi y dữ tợn, hai mắt đỏ rực, hai tỳ kia nào đã thấy. Hai người lập tức đồng loạt thét lên.
Tiếng kêu la khiến Triệu Tuấn đột nhiên thức tỉnh.
Đôi mắt y khôi phục tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển dù đang bị siết cổ nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn bình thản lại còn ẩn chứa nét lạnh lùng, cây ngay không sợ chết đứng.
Triệu Tuấn khàn giọng khẽ hỏi: Tại sao?
Giọng của y run rẩy không dứt,
"Tại sao nàng lại trở thành như vậy?"
Triệu Tuấn tuy là người Hồ, nhưng vẫn ngưỡng mộ văn hóa người Hán. Bình thường làm việc nói chuyện đều dịu dàng lễ độ.
Bọn người hầu chưa từng thấy y mất khống chế như vậy.
Giờ phút này, tay của y vẫn còn đang giữ chặt cổ Phùng Uyển, dường như mười ngón tay siết chặt thêm chút là có thể khiến nàng hồn tiêu phách tán!
Nhìn gân cơ căng cứng trên gò má Triệu Tuấn, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt vô cùng đau khổ của y; Phùng Uyển nói:
"Phu quân, chàng thất thố rồi."
Nàng thờ ơ gạt tay của y xuống, ánh mắt sáng ngời,
"Phu chủ, Uyển nương đúng là sai thật, nhưng cũng chỉ nói ít hai câu mà thôi, việc gì chàng phải tức giận như vậy?"
Đúng vậy, tại sao y có thể tức giận như vậy?
Tại sao lại kích động muốn bóp chết của nàng dù có phải phá hủy tiền đồ của mình?
Y không phải như thế, rõ ràng không phải như thế. Sao y có thể tức giận như vậy?
Thấy hai tay của Triệu Tuấn vẫn còn đưa lên trước, còn duy trì tư thế bóp lúc trước, Phùng Uyển hờ hững ra lệnh:
"Không có chuyện gì nữa, tất cả giải tán đi."
Dạ.
Người hầu đã giải tán, nhưng người đi đường xung quanh vẫn còn ngó nghiêng. Phùng Uyển lại ra lệnh:
"Đi thôi, đến khách điếm Thành Tây." Sau khi ra lệnh cho người đánh xe, nàng tiếp tục đi về phía xe ngựa.
Khi nàng đi lướt qua Triệu Tuấn, y đột ngột giơ tay giữ lấy cánh tay nàng.
Phùng Uyển quay đầu lại, lẳng lặng nhìn y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!