Sau khi Ngũ điện hạ cười to một trận, lại nói:
"Không tệ, nhãn lực của phụ nhân ngươi không tệ."
Y chạm vào Phùng Uyển, tò mò hỏi:
"Ta nói này, công phu tu dưỡng của ngươi học được từ đâu? Chẳng lẽ tổ tông ngươi là đại nho người Tấn? Thư hương thế gia?"
Phùng Uyển lắc đầu.
Kiếp trước nàng cũng không phải như vậy. Có lẽ từng chết một lần, nàng cảm thấy tất cả cũng không quan trọng, dù cho chết cũng chẳng qua như thế. Có lẽ là bởi vì đã trải qua một kiếp nên Ngũ điện hạ trước mắt này cũng không thể nào khuấy động được lòng của nàng.
Phùng Uyển lắc đầu cung kính trả lời:
"Trước khi tổ phụ thiếp dời đến Nguyên Thành, tuy từng ở tại Kiến Khang, nhưng mà người chẳng qua là một tiểu lại cửu phẩm nho sĩ thô thiển."
Ngũ điện hạ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nghe nàng trả lời y cũng thờ ơ gật gật đầu.
Suy nghĩ một lát, y lại lần nữa ngẩng đầu đánh giá Phùng Uyển lần nữa.
Mắt của phụ nhân trước mặt này cực đẹp, nước da cũng mê người, nhưng mà gương mặt thật sự bình thường, thế nào A Lang cũng sẽ không thích nàng.
Lúc này, y khẽ à một tiếng, hai mắt sáng ngời nhìn phía trước, cười nói:
"A lang ở kia, ngươi đến nói chuyện với y đi." Trong giọng nói của y hàm chứa khôi hài. Nói thật, hôm đó trên tửu lâu A Lang hiện ra vẻ mặt chính y cũng chưa từng thấy. Y rất thích, cũng rất có hứng thú khiến nó lại xuất hiện.
Phùng Uyển nghe vậy, cười khổ một tiếng, nàng ngoan ngoãn đáp: Dạ. Nàng đứng lên, Thiếp cáo lui.
Quay người, nàng đi về phía thiếu niên tuyệt sắc đứng một mình ở trong rừng cây.
Giờ phút này trời chiều ngả về tây, trăng non bắt đầu nhú lên.
Ở bên trong rừng thưa, thiếu niên lẳng lặng đứng tựa vào cây, nửa bên mặt bị tóc đen che khuất, áo bào thon dài đang nhẹ nhàng tung bay theo gió đêm. Bộ dáng kia giống như một bức tranh có thể để lại ấn tượng nghìn năm. Trong ánh chiều đỏ au lại có vẻ cô tịch và tuyệt mỹ rực rỡ.
Bất tri bất giác, Phùng Uyển cất nhẹ bước chân, nàng sợ đánh thức khung cảnh đẹp này.
Nhẹ nhàng đi tới bên người y, nhìn thiếu niên này, nàng còn đang suy nghĩ có nên mở miệng hay không thì thiếu niên chậm rãi quay đầu lại, mắt phượng xếch dài, sóng mắt quyến rũ mang theo tà ý liếc nhìn nàng.
Thấy là Phùng Uyển, y khẽ nhíu mày, giọng nói trầm ấm phiêu diêu trong gió đêm, Nàng tới làm gì? Giọng nói của y hơi êm tai và hơi khàn khàn có loại năng lực khiến cho trái tim người ta ngứa ngáy.
Phùng Uyển đi tới chỗ bên cạnh y cách khoảng một cánh tay, nhìn trời chiều rồi khẽ nói:
"Ngũ điện hạ muốn ta tới."
Thật ư? Khóe miệng thiếu niên khẽ cong, như cười như không, nhìn trên mặt không ra vui giận,
"Tự bản thân nàng không muốn đến à?"
Giọng nói nhẹ nhàng tựa như mang tình ý, Phùng Uyển tin tưởng với bất cứ nữ nhân nào tim cũng sẽ đập rộn lên, cũng sẽ cho là mỹ nam tử trước mắt này khiến cho cảnh đẹp trời chiều cũng ảm đạm phai màu có thiện cảm với mình.
Phùng Uyển cười khổ một tiếng rồi nói:
"Ngũ điện hạ đang xem náo nhiệt."
Nàng đang nhắc nhở người trước mắt.
Khóe môi thiếu niên lần nữa nhếch lên, vẻ mặt xem thường. Mắt phượng của y vẫn mang vẻ quyến rũ nhìn Phùng Uyển, giọng nói của y khẽ khàng giống như rù rì,
"Ta họ Vệ, tên Dương, nhớ lấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!