Chương 11: Ôm một cái

Có điều trong nháy mắt, Phùng Uyển ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, lại thành khẩn dịu dàng nhìn chàng thiếu niên.

Mắt phượng hơi xếch của chàng như có gợn sóng, chàng như hữu tình như vô tình liếc nhìn nàng, đôi mắt sâu như giếng cổ khiến cho cả trái tim bi thương Phùng Uyển như lỡ nhịp, chàng chậm rãi hỏi:

"Sao lại nàng biết ta?"

Phùng Uyển biết trong lòng chàng chắc chắn rất khó hiểu. Làm thế nào nàng biết chàng là tên ăn mày hóa thân, làm thế nào biết chàng có suy nghĩ nổi bật hơn người….

Phùng Uyển mỉm cười nói:

"Lang quân có một đôi mắt có một không hai trên đời này, một người có đôi mắt như thế, không nên bị che mờ trong đám đông, lẫn lộn với những thứ cặn bã."

Thiếu niên từ từ cười một tiếng rồi nói: Tựa như nàng sao?

Giọng nói sắc bén.

Phùng Uyển nhìn thẳng chàng, nói:

"Đúng vậy, giống như ta."

Sau khi trực tiếp thừa nhận, nàng cười khổ nói:

"Khác với lang quân, Uyển Nương chỉ là một phụ nhân."

Thiếu niên nhìn búi tóc phụ nhân của nàng, gần như đột nhiên, chàng vươn tay, chạm vào búi tóc đang rũ xuống của nàng.

Động tác này của chàng khiến Phùng Uyển cứng đờ.

Tay thiếu niên phủ lên mái tóc nàng, mười ngón tay thon dài quấn lấy sợi tóc, chàng nói khẽ khàng:

"Ta có thể giết nàng."

Phùng Uyển cứng người.

Đúng vậy, chàng có thể giết nàng. Nàng đã tận mắt nhìn thấy chàng lúc chật vật, nàng còn để nghị chàng đi vào con đường nhục nhã.

Tay của thiếu niên, chậm rãi, chậm rãi chuyển từ mái tóc của nàng đến chiếc cổ trắng noãn của nàng.

Năm ngón tay của chàng thon dài lại có lực, nhẹ nhàng vỗ về cổ nàng, gần như đột nhiên, năm ngón tay chợt cong lại, bẳt đầu bóp mạnh!

Phùng Uyển không động đậy, không giãy dụa, cũng không mở miệng, thậm chí cũng không nhìn chàng.

Năm ngón tay đang siết chặt của thiếu niên đột nhiên buông lỏng, chuyển qua đặt dưới cằm của nàng.

Chàng giơ ngón trỏ, nâng mặt nàng lên, khàn giọng hỏi: Nàng muốn gì?

Chàng cười lạnh nói:

"Ta đã phú quý, nàng muốn ta trả ân như thế nào?"

Phùng Uyển nhìn chàng, cúi đầu nói:

"Chàng đã phú quý sao?" Phùng Uyển lắc đầu, chậm rãi nói:

"Người phú quý, một lệnh ban ra, vạn người phục tùng. Người phú quý, sự sống của mình tùy vào mình, cái chết của kẻ khác cũng tùy vào mình."

Nàng nhìn chàng, dịu dàng nói nhỏ,

"Sống chết của lang quân lúc này đều nằm trong tay kẻ khác, vẫn chưa phải là phú quý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!