๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xuân, gần hết xuân.
Trên vách đá ngoài thành Đạm Châu, Phạm Nhàn cầm tay mềm mại của
Thục Ninh, đứng nhìn mặt biển quen thuộc. Thục Ninh thấy vẻ lo âu thoáng qua
trên mặt phụ thân, ngây thơ nói:
"Phụ thân, có vẻ phụ thân không thích bài hát của Tang di, hay là con hát một bài cho phụ thân nghe nhé?"
"Được, hát Cầu Vồng đi, cha đã dạy con rồi."
Thục Ninh lúng túng nói:
"Nhưng tiếng nước ngoài rất khó học, đại bá tìm trong Đông Di thành đã lâu mà vẫn không kiếm được thầy dạy."
Phạm Nhàn cười nhẹ, nói:
"Vậy thì không cần hát nữa."
Ngài nhìn bé gái bên cạnh, chợt nhớ đến cô bé tóc vàng ngày xưa trong
thành Đạm Châu, cũng nhớ lại nói của Hoàng đế bệ hạ trước lúc lâm chung, y
im lặng không nói, có phần nhớ thương muội muội không rõ ở nơi nào.
o O o
"Ngươi không thể theo ta mãi được." Tiểu thư nhà họ Phạm gương mặt lạnh
lùng, lúc này ăn mặc như một lang y, sau lưng đeo rương thuốc, bước đi trong
sơn dã hoang vắng. Cô nhìn Lý Hoằng Thành phía sau dáng vẻ như kẻ lang
thang, lạnh lùng nói:
"Nhu Gia đã sinh đứa con thứ hai rồi, ngươi vẫn chưa về phủ làm cữu cữu. Hơn nữa, Tĩnh Vương gia nghĩ gì, há chẳng lẽ ngươi không biết?"
Lý Hoằng Thành tháo nón rơm trên đầu xuống, quạt gió vài cái, nhìn Phạm
Nhược Nhược dưới gốc cây, cười đầy vô lại đáp:
"Phụ vương muốn sinh con thì tự đi mà sinh, ta đâu có thời gian."
"Ngươi còn định theo ta đến bao giờ?" Phạm Nhược Nhược cắn môi, nhìn
hắn với vẻ bực bội.
"Đã theo đến năm thứ năm rồi, dù có thêm năm năm nữa cũng có sao đâu?"
Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành, cầm dây cương con ngựa còn ốm mệt
mỏi hơn cả chính mình, mỉm cười đáp lại.
Phạm Nhược Nhược không nói gì thêm, hạ tấm màn che trên nón lá xuống,
bước đi về phía ngôi làng đang tỏa khói trắng dưới chân núi, chỉ thỉnh thoảng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!