Chương 73: Lời cuối sách

Ban đầu khi viết 《Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai》, không nghĩ hệ liệt (series) này sẽ viết đến 3 bộ, lên đến gần 1,1 triệu từ.

Viết 《Đào Hoa》tương đối tùy tính, bởi vì sau khi viết xong 《Từng Phong Lưu》,mọi người đọc qua 《Từng Phong Lưu》đều biết, nữ chính Mộ Chước Hoa là người lý trí và não sự nghiệp, vì sự bất hạnh của mẫu thân mà mắc PTSD* trong tình yêu, khi tôi viết truyện đó cũng rất kiềm chế, đến 《Đào Hoa》thì tôi như muốn trả thù … Lúc ấy tôi nghĩ nhất định phải viết một câu chuyện não yêu đương đơn thuần!

Nhất là khi tôi nhìn thấy một số lời phê bình về các bộ phim tiên hiệp, nói rằng nam nữ chính chỉ lo yêu đương mà không nghĩ đến chuyện cứu vớt chúng sinh, tôi càng muốn viết theo hướng ngược lại …

(*PTSD: là viết tắt của từ Post

-Traumatic Stress Disorder, nghĩa là rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Đây là một chứng rối loạn tâm lý xảy ra sau khi một người trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau thương, nguy hiểm đến tính mạng, hoặc có ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm lý)

— Tại sao muốn người nào đó phải cứu vớt thế giới, cứu vớt thế giới là chuyện của một người sao?

Sau đó cái ý tưởng này liền xỏ xuyên thành 3 bộ.

Mộ Huyền Linh là hóa thân của Hỗn Độn Châu, không nằm trong tam giới lục đạo, trong mắt thiên đạo thần; ma; nhân; yêu đều là sự tồn tại bình đẳng, nàng là người bảo vệ trật tự, chỉ cần tam giới không hoàn toàn tan vỡ, một người một tộc thậm chí tất cả sinh linh diệt vong không liên quan gì đến nàng.

Nàng não yêu đương vốn vì Chiêu Minh thánh quân cho nàng một sợi tinh huyết, khiến nàng có sự ràng buộc và liên hệ với Chiêu Minh thánh quân, bởi vậy trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có một người.

Đơn thuần dùng não yêu đương để hình dung nàng thì cũng không đúng, giữa hai người càng nhiều là một loại số mệnh ràng buộc, không chỉ là tình yêu. Thân phận của Mộ Huyền Linh khác với bốn tộc hỗn hợp thần; ma; nhân; yêu, nàng không có lập trường, nếu có thì chính là Tạ Tuyết Thần.

Hắn là người khác biệt duy nhất trong 3 nghìn thế giới hàng tỉ sinh linh.

Từ Mạn Mạn là vì ý chí của chúng sinh mà sinh ra, kịch bản tiên hiệp xưa nay đều là vai chính phải hy sinh bản thân cứu thế … Nhưng Từ Mạn Mạn không hy sinh, bởi cứu thế chưa bao giờ là chuyện của một người, vượt qua kiếp nạn và hạo kiếp là dựa vào sức mạnh của chúng sinh.

Nàng vì thương sinh nhập thế, vì một người nhập ma, cuối làm tròn cả hai.

Khi đắp nặn Yến Tiêu tôi đã nghĩ đến Prometheus*, nàng vốn là thần tộc, thần tộc và nhân tộc là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau, vì nghe thấu tiếng than khóc của nhân tộc, nàng đã phản bội thần tộc, đánh cắp mồi lửa cho nhân tộc, để nhân tộc có sức mạnh chống lại sự áp bức của thần tộc, tự thay đổi vận mệnh của chính mình.

Ngọn lửa này phải trăm năm sau mới có thể nhìn thấy, ngàn năm sau mới có thể thắp sáng nhân gian, mà lúc ấy việc nàng làm lại gây ra một phần hy sinh cho nhân loại, đồng thời cũng là sự phản bội đối với lập trường của chính mình, vì thế nàng nhất định phải trả giá bằng một cái giá cực kỳ thê thảm, giống như Prometheus, rơi vào vòng lặp luân hồi của đau khổ và dày vò vĩnh viễn.

(*Prometheus là vị thần trong thần thoại Hy Lạp, tìm hiểu thêm tại goggle)

Mộ Huyền Linh ngoài nóng trong lạnh, Từ Mạn Mạn trong ngoài đều ấm áp, Yến Tiêu ngoài lạnh trong nóng. Ban đầu, bộ phận mỹ thuật của trang web đã ghi đại nữ chủ tiên hiệp trên bìa truyện 《Đào Hoa》, nhưng cảm thấy cách gọi đó có phần gây hiểu lầm với độc giả …

《Đào Hoa》hỏi tình

《Thiên Cổ》hỏi đạo

《Khăng Khít》hỏi chân lý, cũng là hỏi nhân quả.

《Khăng Khít》cũng coi như đã khép lại những thiết lập từ 2 bộ trước. 3 bộ đều có kiếp trước kiếp này, dòng thời gian của kiếp trước lần lượt là: Khăng Khít ➞ Đào Hoa ➞ Thiên Cổ. Dòng thời gian của kiếp này là: Đào Hoa ➞ Thiên Cổ ➞ Khăng Khít.

Sáng thế chi sơ, hỗn độn chia thành âm dương thanh đục, trên có trời dưới có đất, Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu là hỗn độn khí biến thành, là người bảo vệ trật tự thiên đạo. Thượng có thần tộc, hạ có nhân tộc, nhân tộc lực lượng nhỏ yếu, cung phụng tín ngưỡng thần tộc, rơi vào trạng thái bị áp bức.

Trong khoảng thời gian này được gọi là Viễn cổ.

Nút thắt đầu tiên: Sát Thần Lăng Tiêu phản bội, đâm sập Thiên Trụ, thanh khí của thần giới tràn ra, rơi xuống hạ giới, từ đó hạ giới sinh ra linh khí, sau đó hạ giới bắt đầu có người khai mở thần khiếu, còn yêu thì khai mở linh trí.

Giai đoạn này Hỗn Độn Châu bị thương khi vá trời, rơi vào trạng thái ngủ say —《Khăng Khít》

Nút thắt thứ hai: Chiêu Minh thánh quân thức tỉnh, trở thành nhân tộc đầu tiên bẩm sinh có mười khiếu, thánh quân vừa sinh ra đã biết tất cả, hắn dùng tinh huyết chữa lành và đánh thức Hỗn Độn Châu, muốn mượn dùng sức mạnh của Hỗn Độn Châu lật đổ thần tộc, thay đổi hiện trạng hắc ám của nhân tộc.

Nhưng sau khi biết lập trường của Hỗn Độn Châu, hắn không lợi dụng nàng nữa, mà chọn một mình đối kháng với thần tộc. Cuối cùng bị thần tộc lấy Thiên Mệnh Thư phong ấn trấn áp.

Thần tộc muốn bóp chết tinh thần phản kháng của nhân tộc, dùng Thiên Mệnh bóp méo sự thật về sự tồn tại của Chiêu Minh thánh quân, nhưng ý chí chiến đấu trong lòng nhân tộc đã được thắp lên, dù Thiên Mệnh có che giấu sự thật, cũng không thể ngăn cản nhân tộc đi lên con đường thức tỉnh tu đạo — 《Đào Hoa》

Nút thắt thứ ba:

Thần tộc diệt vong, tiên hiền viễn cổ bắt đầu tự cứu, nhân tộc không còn tin vào thần tộc, mà tạo ra thần minh của riêng mình — Tượng Thần Nông không mặt. Tứ Hồn tộc đúng thời cơ mà sinh ra — 《Thiên Cổ》

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!