Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thần thức của Yến Tiêu từ ký ức một đời của Thiên Hành rơi xuống, chìm vào sương tuyết đầy trời.
Luân hồi vô tận …
Ngàn ngọn minh đăng ….
U quang nhỏ vụn như tinh tú cũng không thể soi rọi được bóng tối trong đáy mắt nàng.
Đến lúc này, nàng mới hiểu, nhân quả đang bay múa khắp trời này, đều là tiền kiếp của Công Nghi Trưng. Mỗi người chỉ có ký ức của một kiếp, nhân quả của một đời, nhưng hắn lại có nghìn kiếp luân hồi cùng ký ức, cứ thế vòng đi vòng lại, mang theo chấp niệm về nàng mà tìm kiếm truy đuổi, lịch kiếp chịu khổ.
Mọi kiếp nạn của nàng đều vì hắn mà sinh.
Cuộc đời của hắn bắt đầu từ lúc gặp được nàng.
Chỉ có một mình hắn còn nhớ ký ức của kiếp trước, hắn cô độc gánh chịu tất thảy, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía nàng, ẩn chứa vô số đoạn quá khứ không ai hay biết.
Tay hắn cầm xuân thu, chìm nổi trong dòng chảy bất tận của thời gian, hàng vạn năm như một đời, theo đuổi hình bóng của nàng.
Từ thần thức của hắn, Yến Tiêu thấy được luân hồi của chính mình, nhưng người đó đã không còn là nàng nữa, nàng biết, nhưng không cách nào nhớ ra.
Cơn đau xé rách từ trong tim lan ra, dày đặc, chằng chịt bất tận.
Một tiếng nghẹn ngào run rẩy bật ra khỏi cổ họng, hốc mắt ướt át, không phải máu tươi, mà là nước mắt.
Trong tầm mắt mơ hồ, một thân ảnh thon dài chậm rãi xuất hiện, hắn đứng giữa gió tuyết, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt vô tình.
Yến Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, giọng khàn đặc gọi: Ngươi là A Nam.
Hóa ra chỉ là một tiên trong sách trông như một đứa trẻ, đã cắn nuốt quá nhiều nhân quả, tu thành bộ dáng thanh niên. Hắn rũ mắt nhìn về phía Yến Tiêu, nơi mày mắt vô cùng giống với Thiên Mệnh Thư.
Có lẽ bởi vì, hắn vốn chính là một phân thân của thiên mệnh.
"Ngươi đã dừng lại ở đây quá lâu rồi." thanh âm của Ách Nan lạnh lùng đến gần như vô tình, hắn đã chứng kiến quá nhiều nhân quả, nên đối với tất cả đều đã tê dại.
Cơ thể của Yến Tiêu bắt đầu tan ra, chẳng mấy chốc cũng sẽ bị tan biến, trở thành một ngọn minh đăng trong gió tuyết đầy trời.
"Sát Thần Lăng Tiêu, đâm sập Thiên Trụ, dẫn đến sinh linh đồ thán, cướp đoạt thần vận, khiến thần tộc suy yếu, nghịch chuyển thiên mệnh, khiến nhân tộc quật khởi. Bị tước thần vị, rút thần cốt, lịch kiếp muôn đời, là nghiệp quả Lăng Tiêu phải gánh chịu.
Mà Thiên Hành, hắn là nhân của Lăng Tiêu phản bội thần, luân hồi vô tận, cũng là quả của hắn."
Sớm ở hàng vạn năm trước, khi Thiên Hành qua đời, thần hồn của Lăng Tiêu đã nên tan biến hoàn toàn. Nhưng hắn lại mang theo chấp niệm quá sâu nặng bước vào luân hồi, nghìn kiếp luân hồi chưa từng khiến hắn quên đi Lăng Tiêu, mỗi một kiếp trùng phùng đều khắc thêm một nét trên thần hồn.
Hắn nhớ, hắn tin, nên nàng vẫn còn tồn tại, nàng vẫn tiếp tục luân hồi.
Khi ở Âm Khư gặp được nàng, cánh cửa ký ức đã lặng lẽ mở ra. Ký ức nghìn kiếp luân hồi bao phủ thần thức hắn, cho đến khi ở trong Thiên Nhãn, nàng đặt lên môi hắn nụ hôn ấy, mới khiến hắn hoàn toàn nhớ lại tất cả.
Thì ra từ trước đến nay, khuyết thiếu trong đạo tâm của hắn, chính là nàng …
Hắn từng nghĩ rằng, kiếp này có thể thay đổi mọi thứ, nhưng cuối cùng vẫn giống như quá khứ. Nàng không thể thoát khỏi nghiệp quả đeo bám, vẫn phải chịu sự trêu đùa tàn nhẫn của thiên mệnh.
Ngày ấy chôn cất Nguy Tình, hắn nhìn gương mặt ngủ say của nàng, triệu ra Ách Nan Thư.
"Ngươi là hóa thân của thiên mệnh, vậy hẳn đã biết quá khứ của nàng, cho nên ngươi mới chọn lập khế ước với nàng …" ánh mắt trầm tĩnh của Công Nghi Trưng nhìn về phía Ách Nan Thư,
"Nhân quả của nàng, chính là nhân quả của ta, đâm sập Thiên Trụ, nghịch chuyển thiên mệnh, là ta cưỡng cầu, hãy để ta gánh chịu tất cả, kết thúc tất cả."
Nàng đã chịu khổ hàng vạn năm, lần này, hãy để hắn thay nàng chấm dứt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!