Chương 71: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Năm ấy, nàng nhận được tuyên triệu của thần tộc, rời xa Thiên Hành để quay về thần giới, lần đầu tiên trong đời, nàng chống lại mệnh lệnh của thần tộc, từ chối thay trời hành phạt.

Khoảnh khắc ấy, Hi Hòa thần điện lặng ngắt như tờ.

"Lăng Tiêu, ngươi có biết mình đang nói gì không?" một giọng nói uy nghiêm vang lên từ trên cao,

"Ngươi là Sát Thần, dám chống lại thiên mệnh, không sợ bị rút thần cốt, tước thần vị hay sao?"

"Thần ý, cũng không phải ý trời."

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào luồng thanh khí tỏa ra từ sâu trong thần điện Hi Hòa,

"Vì sợ hãi mà hình thành tín ngưỡng, không thể lâu dài, thần tộc là vì sự tin tưởng mà tồn tại, không phải vì sợ hãi mà tồn tại."

Chỗ sâu trong thần điện Hi Hòa tỏa ra một luồng uy áp khủng bố, muốn ép Lăng Tiêu phải cúi đầu quy phục.

Nhưng nàng là Sát Thần, là lưỡi dao sắc bén nhất của thần tộc, dù có là chủ nhân, nếu sơ suất, cũng sẽ bị lưỡi dao phản phệ.

Nàng không cúi đầu, ngược lại đứng càng thẳng, chống lại luồng uy áp mạnh mẽ ấy, tựa như tùng trúc kiên cường ngạo nghễ đứng thẳng trong mưa gió.

"Thiên uy không thể trái, nếu ngươi không muốn làm Sát Thần, sẽ tự có chư thần thay thế." giọng thần quân trầm thấp, ẩn chứa phẫn nộ.

Lăng Tiêu ngẩng đầu cất cao giọng nói:

"Chúng sinh không phải con kiến, thần ý không phải ý trời, nếu thần quân cố chấp đồ sát chúng sinh, vậy thì ta lấy giết ngăn giết!"

Một vầng trăng khuyết sáng lên sau lưng, lưỡi kiếm Sương Nguyệt của Sát Thần từng uống máu chúng sinh, nhưng giờ đây, lại vì chúng sinh mà chiến đấu.

"Sát Thần Lăng Tiêu, phản bội thần tộc, tước bỏ thần vị, giáng xuống thiên phạt!" trong thần điện Hi Hòa vang vọng tiếng rống giận dữ của thần quân.

Chư thần đưa mắt nhìn nhau, nhìn mũi nhọn sắc bén của trăng khuyết sau lưng Lăng Tiêu, trong khoảng thời gian ngắn lại không một ai dám tiến lên.

Một luồng sóng nhiệt từ trên trời giáng xuống, ép lui bước chân Lăng Tiêu, nam tử đắm chìm trong ánh sáng vàng rực rỡ đột ngột xuất hiện, chắn trước mắt Lăng Tiêu.

Người đó có đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, trong đôi mắt như có liệt hỏa thiêu đốt, chỉ giơ tay nhấc chân liền có khí tức hùng hồn bá đạo lan ra, áp bách khắp bốn phương.

Dung Thần Húc Hạo, chủ chưởng quyền bính mặt trời, hắn vừa là sống, cũng là cái chết, hắn là cát, nhưng cũng là hung, là sự tồn tại duy nhất trong chư thần có thể phân cao thấp với Sát Thần.

Một bên là mặt trời mới mọc như lửa, một bên là trăng khuyết như dao sắc, chư thần vội vàng lui xa, không dám tham gia vào trận chiến giữa hai vị thần tối cao này.

Nhật nguyệt lăng không*, ánh trăng lạnh lẽo sắc bén kiên cường chống lại sự thiêu đốt của mặt trời rực cháy, cả tòa thần điện Hi Hòa rung chuyển.

Lúc này, chúng sinh nhân gian hoảng sợ nhìn lên trời cao, thấy nhật nguyệt đồng thiên, ánh sáng bùng lên chói lọi, họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ lo sợ đây lại là cơn thịnh nộ của thần, là tai kiếp mười năm.

(*Nhật nguyệt lăng không: mặt trăng và mặt trời cùng tỏa sáng trên bầu trời)

Bọn họ quỳ xuống cầu nguyện, dập đầu đến chảy máu, cầu xin thần minh bớt giận, tha thứ cho tội lỗi thế nhân.

Giữa những bóng người đang quỳ rạp, chỉ có một người hiên ngang đứng thẳng, hắn ngẩng đầu lên, ánh sáng nóng rực trên không xua tan bóng tối trong mắt hắn.

Lăng Tiêu ….

Sự kiên cường của Lăng Tiêu vượt quá dự liệu của Dương Thần Húc Hạo, lâu mà vẫn chưa thể đánh hạ được nàng, mặt mày hắn trầm xuống, trong mắt lóe ra ánh kim sắc bén, triệu ra chín phân thân quạ vàng ở phía sau.

Chư thần sắc mặt đại biến.

"Thập nhật lăng không* …. nhân gian sẽ có tai kiếp …"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!