Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
"Tống Thiên Sơn, chúng ta phụng mệnh tới lấy Dẫn Phượng Tiêu, đồ vật đâu?" Yến Tiêu không đợi Tống Thiên Sơn mở miệng dò hỏi, đã lớn tiếng dọa người.
Tống Thiên Sơn nhìn thấy Công Nghi Trưng, trên mặt ngoại trừ ghen ghét, còn có vài phần bất ngờ, trào phúng nói:
"Vị đại nhân kia vậy mà lại nỡ để đệ tử thân truyền mạo hiểm thâm nhập Âm Khư, xem ra Dẫn Phượng Tiêu quả thực rất quan trọng."
Hai ngày trước hắn cử hạc giấy bay ra ngoài, thám thính được hai tên phản đồ Thần Tiêu Phái ở Chuyển Luân Điện gây ra động tĩnh lớn, liền suy đoán là vị đại nhân kia phái người tới.
Sau khi quan sát hai người mới bày pháp trận cạm bẫy ở nơi này, dẫn dụ hai người tới đây, Yến Tiêu vừa mở miệng đã hỏi chuyện Dẫn Phượng Tiêu, hắn theo bản năng liền chấp nhận thân phận của đối phương.
Lời của Tống Thiên Sơn khiến trong lòng Công Nghi Trưng hơi trầm xuống, trước đó hắn cho rằng người sai khiến Tống Thiên Sơn giết Diêm Tôn, đoạt Dẫn Phượng Tiêu có quan hệ với Thần Tiêu Phái, nhưng cũng là suy đoán, mà hiện giờ nghe Tống Thiên Sơn nói vậy, điều này tương đương với việc xác nhận suy đoán của mình.
Trong Thần Tiêu Phái xác thật có người lừa gạt Đạo Minh cấu kết tà tu bên trong Âm Khư. Người nọ là ai? Là một trong các vị chưởng giáo và trưởng lão sao?
Tống Thiên Sơn nói:
"Dẫn Phượng Tiêu ở trên người ta, nhưng chờ đến khi quay về nhân gian, hủy bỏ tru tà thì ta mới có thể giao cho các ngươi."
Yến Tiêu cười nhạo nói:
"Cái này cùng trước đây nói không giống nhau, ngươi chỉ lấy được tàn khuyết của Dẫn Phượng Tiêu, không tính là thành công, tàn khuyết Dẫn Phượng Tiêu với chúng ta cũng không có tác dụng."
Tống Thiên Sơn vội la lên: "Ta đã tận lực, ai mà ngờ được Diêm Tôn bẻ gãy Dẫn Phượng Tiêu! Hiện giờ Hồng Vô Thường khắp nơi điều tra, phải giết ta bằng được, ta đâu có biện pháp?
Nếu Dẫn Phượng Tiêu quan trọng như thế, đại nhân bảo nhị vị tới nơi này, không bằng ba người chúng ta hợp lực giết vào Chuyển Luân Điện, cướp lấy mấy mảnh còn lại!Đại nhân chỉ thị chúng ta không phải là như vậy.
"Yến Tiêu hờ hững cự tuyệt,"Bốn Vô Thường Sử, âm binh thập điện, với sức của ba người chúng ta cũng chưa chắc có thể sống sót ra khỏi Âm Khư.Sự việc có biến …
"Tống Thiên Sơn biện giải nói. Công Nghi Trưng mở miệng ngắt lời hắn:"Trừ phi ngươi có thể nhận được đồng ý của vị đại nhân kia, nếu không chúng ta sẽ không ra tay.
"Sắc mặt Tống Thiên Sơn thay đổi, chần chờ một lát, nói:"Được."
Công Nghi Trưng gắt gao nhìn chằm chằm Tống Thiên Sơn, muốn biết người cấu kết với hắn đến tột cùng là ai. Âm Khư dễ vào khó ra, người nọ thân cư địa vị cao, tất nhiên sẽ không lấy thân mạo hiểm, nhưng chắc là sẽ truyền lại tín vật để Tống Thiên Sơn cầm vào làm liên hệ.
Nhưng muốn kéo dài qua Lưỡng Giới Sơn truyền tin cho nhau không phải chuyện dễ, đây cũng là nguyên nhân Tống Thiên Sơn mặt lộ vẻ khó xử.
Hắn ở lòng bàn tay cắt ngang một đao, tức khắc máu chảy như suối. Tu sĩ kỳ Nguyên anh trong máu chứa đựng linh lực tinh túy, thích hợp nhất là vẽ phù văn pháp trận, nhưng với bản thân lại tiêu hao cực lớn.
Chỉ thấy Tống Thiên Sơn lấy máu làm mực, trong không trung trước người vẽ ra một vòng tròn, máu ngưng tụ ở không trung, đầu ngón tay ở trong trận vẽ ra phù văn, ngay sau đó đem một tấm hoàng phù chụp vào trong trận. Giây lát hoàng phù liền hấp thụ máu, bốc cháy, phát ra ánh lửa chói mắt.
Trong ánh lửa hiện lên một bóng người, một giọng nói già nua từ giữa vang lên:
"Lấy được Dẫn Phượng Tiêu rồi sao?"
Pháp trận vượt qua Lưỡng Giới Sơn cần pháp lực cường đại để chống đỡ, giờ phút này linh lực bị rút ra khỏi cơ thể dùng để duy trì pháp trận, Tống Thiên Sơn đau đến trán chảy mồ hôi lạnh, khom người nói: "Bẩm đại nhân, trước khi chết Diêm Tôn đã đem Dẫn Phượng Tiêu bẻ gãy, tiểu nhân chỉ lấy được ba đoạn trong số đó, bốn đoạn còn lại sợ rằng đang ở trong tay Vô Thường Sử.
Tiểu nhân thế đơn lực mỏng, sợ khó có thể hoàn thành nhiệm vụ đại nhân giao cho, còn thỉnh đại nhân hạ lệnh, bảo hai vị sứ giả trợ giúp tiểu nhân một tay.
"Bóng người kia lung lay một chút, trầm giọng nói:"Sứ giả nào?
"Tống Thiên Sơn sắc mặt biến đổi:"Ngài không phái người tới Âm Khư?"
Nói xong câu hắn liền ý thức được chỗ có vấn đề, mà ánh lửa trước mặt chợt tắt, ngay sau đó một luồng gió mạnh ập vào mặt, Tống Thiên Sơn theo bản năng chợt lóe lên, khi tiếp đất thì cảm thấy chân trái nhói đau, một chùm gai từ dưới đất chui lên, gắt gao cuốn lấy chân trái của hắn, nếu không phải hắn là thân thể Nguyên anh, những chiếc gai sắt sắc nhọn trên gai đã đâm vào xương mắt cá chân của hắn.
Dù vậy, nó vẫn khiến da thịt hắn bị tổn thương và đau đớn khó chịu nổi.
Tống Thiên Sơn xanh mặt nhìn chằm chằm hai người trước mặt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!