Chương 5: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Công Nghi Trưng giơ tay phải lên, chiếc quạt gấp lại xuất hiện trong tay một lần nữa, sau khi mở ra thì chặn được công kích của năm người.

Yến Tiêu chẳng những họa thủy đông dẫn*, còn cho Công Nghi Trưng một cái đề khó, buộc hắn chỉ có thể dùng một tay để phá cục.

(*Họa thủy đông dẫn là một thành ngữ trong tiếng Hán, nghĩa đen là dẫn nước tai họa về hướng Đông. Câu này ám chỉ việc chuyển hướng hoặc đẩy tai họa, rắc rối sang người khác hoặc nơi khác, tránh cho bản thân phải chịu hậu quả)

Yến Tiêu ngậm cười, chậm rãi rót cho mình một chén rượu đầy nữa, còn tốt bụng nhắc nhở một câu:

"Đánh hỏng đồ đạc của tửu quán thì phải bồi thường đó."

Công Nghi Trưng thở dài ở trong lòng, điều kiện hạn chế lại nhiều thêm một cái.

Hắn thì có thể không đánh hỏng đồ đạc của tửu quán, nhưng năm người còn lại thì không kiêng dè đến vậy, vung vẩy pháp khí, ra đòn mạnh mẽ với khí thế hung dữ như muốn đập nát Công Nghi Trưng thành thịt nát.

Công Nghi Trưng lấy một chọi năm, nhưng một chút cũng không rơi vào thế yếu, một bộ đạo bào màu tím lam di chuyển ở trong phạm vi nhỏ, tốc độ tấn công như tia chớp, người khác chỉ thấy được tàn ảnh, hắn ra tay như thế nào cũng không thấy rõ.

Yến Tiêu với đôi mắt phượng trong trẻo có thần, mang mọi thứ nhìn đến rõ ràng, quạt gấp kia chắc là pháp khí bản mạng của Công Nghi Trưng, mặt trên viết một ít chữ nhưng nàng không nhận biết được, kiểu chữ cổ xưa thê lương, khí thế bức người, sợ rằng có trời đất khác.

Công Nghi Trưng thân pháp như quỷ mị, trước đó Yến Tiêu đã lĩnh giáo qua, nhưng trong nhà chưa tỏ; ngoài ngõ đã tường không bằng người ngoài cuộc tỉnh táo, đứng ngoài cuộc quan sát, mới phát hiện mỗi bước đi của đối phương đều có chú trọng, tinh tượng thuật số không bàn mà hợp ý nhau, khiến người có cảm giác xuất quỷ nhập thần.

Với tu vi nửa bước Pháp tướng của Công Nghi Trưng, nếu đánh buông thả, năm tên tạp nham này đỡ không được mười chiêu, Yến Tiêu cố tình đặt hạn chế, chính là muốn nhìn thủ đoạn của Công Nghi Trưng một chút, cũng ép hắn bày ra nhiều át chủ bài hơn.

Nhưng nhìn một lát, nàng phát hiện Công Nghi Trưng dùng chính là đấu pháp đơn giản nhất cũng phức tạp nhất.

Hắn thậm chí không dùng nhiều linh lực, người ngoài nhìn vào, hắn chỉ là đang phát huy thực lực của cảnh giới Kim đan, nhưng lại đánh năm tên tà tu mới vào Nguyên anh đến không hề có sức phản kháng.

Những người đó có lẽ không nhìn ra, nhưng Yến Tiêu rất nhạy bén, hắn mỗi lần tấn công đều đánh vào điểm yếu nhất của đối phương, bằng lực lượng của kẻ tiểu nhân đánh ra thương tổn lớn nhất, không lãng phí một tia linh lực.

Dường như mỗi động tác của hắn đều là trải qua ngàn vạn lần tính toán, tính chuẩn đến mức khiến người giận tím mặt.

Những cái này là chỗ phức tạp của hắn, có thể nói trên đời này có rất ít người có thể làm được như vậy, dù là bản thân Yến Tiêu.

Đây có lẽ là thuộc về đạo cốt trời sinh ….

Nhận biết của Yến Tiêu về thực lực của Công Nghi Trưng tiến thêm một bước nữa, lúc này, năm tên tráng hán cũng bị đánh thành năm tên đầu heo, bọn họ đều không rõ tại sao mình chỉ bị đánh vài cái, mà cả người liền đau giống như bị đánh vô số chiếc đinh vào người, toàn thân xuất hiện sưng to mức độ không giống nhau, giống như máu thịt bị cắt đứt, muốn xé rách làn da tràn ra ngoài.

Ây da, ây da …. năm người quỳ rạp xuống đất, khổ không nói nổi, lẩm bẩm rên rỉ.

Yến Tiêu ung dung uống ngụm rượu, nhìn xuống năm người đang quỳ, khinh thường cười nói:

"Còn nhớ vừa nãy ta đã nói gì không?"

"Chúng ta sai rồi, là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn!" một người mặt mũi bầm tím dập đầu xin tha,

"Cha mẹ tha mạng! Cha mẹ tha mạng!"

Yến Tiêu: ….

Sắc mặt Yến Tiêu tối sầm xuống, ý của nàng không phải câu nói kêu cha gọi mẹ kia, hơn nữa câu nói kia cũng không phải hiểu như vậy …

Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng, nói:

"Sư tỷ là bảo các ngươi bồi thường tiền đập hỏng đồ đạc."

Bốn phía bàn ghế hỏng một ít, đều là năm người này làm hỏng, Công Nghi Trưng ra tay có chừng mực, đừng nói hư hỏng đồ đạc trong tửu quán, thân pháp của hắn linh động, ngay cả vạt áo cũng chưa chạm qua bàn ghế chút nào.

Năm người nghe Công Nghi Trưng nói xong, vội vàng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!