Chương 48: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Thần Tiêu Phái là nơi thanh nhã trang trọng chốn thế ngoại, nhưng ngày này lại được treo lên lụa đỏ, giăng đèn kết hoa, khiến tiên cảnh nhân gian này bỗng dưng mang thêm vài phần sinh khí và vui tươi.

Khách khứa lần lượt an tọa, vừa đám tiếu vừa chờ đợi đôi tân nhân xuất hiện.

"Thần Tiêu Phái có được đệ tử như vậy, không cần lo lắng chuyện hậu bối kế thừa nữa rồi." không biết là ai cảm thán một câu, lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.

Vị trí chưởng giáo thường thì ba trăm năm đổi một lần, bởi tục vụ tông môn rườm rà, chỉ tổ ảnh hưởng đến tu hành, nếu không phải không tìm được người giao phó, thì có mấy vị chưởng giáo lại muốn cố bám lấy quyền vị.

Lo nghĩ vài trăm năm, đều chỉ mong mau chóng từ chức vị chưởng giáo, làm một trưởng lão nhàn nhã cao quý, chẳng cần bận tâm đến thế sự.

Tạ Chẩm Lưu chính là nghĩ như vậy, có đôi khi ông ngưỡng mộ Minh Tiêu pháp tôn, năm đó chẳng màng lời cầu xin của mọi người mà kiên quyết từ chức vị chưởng giáo, lui về hậu sơn chuyên tâm luyện đan, không dính dáng tới tục vụ, cũng không gặp gỡ người ngoài, ngay cả chuyện đại sự như việc lập khế ước của đệ tử thân truyền, cũng không thấy ông hiện thân.

Tạ Chẩm Lưu cũng ao ước có thể sớm tìm được truyền nhân kiếm đạo, quẳng hết trách nhiệm sang một bên, chuyên tâm dưỡng kiếm. Đáng tiếc nhân tài khó cầu, càng đừng nói là đạo cốt trời sinh.

Thần Tiêu Phái vốn đã có một Công Nghi Trưng trí tuyệt thiên hạ, hiện giờ tìm được đạo lữ lại là một kiếm đảm trời sinh, thật là khiến người ghen tị đến mau sinh ra tâm ma mà …

Đợi Công Nghi Trưng thành tựu Pháp Tướng, đạo lữ bọn họ đồng tâm hiệp lực, chấn hưng uy danh của Thần Tiêu Phái chỉ là chuyện sớm muộn, đợi nhân tài mới của các tông môn khác xuất hiện, thì đã kém xa hai người này rồi.

Thật sự là một trời một vực …

Vẻ mặt mọi người đều tán dương không ngớt, nhưng trong lòng thì lại đang khóc than.

Tạ Chẩm Lưu nhìn về phía Lê Anh đang ngồi một bên, hơi có chút kinh ngạc, vị cựu Vũ Hoàng này từ trước đến nay luôn thờ ơ thế sự, một thái độ bất cần đời ngao du nhân gian, không ngờ rằng sẽ tham dự buổi lễ này, còn vẻ mặt hứng thú bừng bừng nữa.

Lê Anh không biết đã nhìn thấy gì trong đám đông, bỗng dưng mắt phượng sáng ngời, vẫy tay về phía xa xa, ngay lập tức có một thiếu nữ áo đỏ như một cơn gió lao đến.

Lê Anh tỷ tỷ!

Thập Anh tươi cười xán lạn mà gọi một tiếng. Tôn chủ nói, Lê Anh là người có thể tin tưởng, cũng có thể thân cận với nàng nhiều hơn. Tôn chủ nói thì chưa từng sai, huống hồ Thập Anh vốn dĩ đã rất có hảo cảm với vị tỷ tỷ áo đỏ này.

Báo mèo hỏa văn trời sinh thích lửa ghét nước, Cửu Dương Lê Hỏa lại có sức hấp dẫn tự nhiên đối với nàng, khi đến gần Lê Anh thì cả người nàng đều ấm áp dễ chịu.

Lê Anh cười tủm tỉm xoa xoa đầu nàng, lại vỗ vỗ chiếc đệm bên cạnh, nói:

"Lại đây, ngồi cạnh ta xem lễ, sẽ thấy rõ hơn."

Tạ Chẩm Lưu liếc nhìn hai cô nương áo đỏ ngồi sát nhau, còn tưởng rằng Thập Anh cũng là hậu bối của Đế Loan nhất tộc.

Giờ lành đến ——

Chuông vàng ngân vang, tiên âm mờ ảo, hương hoa nồng đượm từ trên trời giáng xuống, những cánh hoa nhẹ nhàng bay lượn, thu hút sự chú ý của mọi người.

Giữa biển hoa rực rỡ, vô số cánh hoa như được gió nâng lên, tụ lại giữa không trung thành hình, hóa thành một cỗ kiệu hoa mộng ảo như tiên cảnh, lớp sa mỏng bao phủ bốn phía, một bóng dáng yểu điệu thoáng ẩn thoáng hiện trong kiệu, càng khơi gợi lòng hiếu kỳ và khao khát được chiêm ngưỡng của tất cả mọi người.

Một tiếng phượng minh trong trẻo vang vọng chín tầng trời, bốn con thanh điểu dang rộng đôi cánh, kéo kiệu hoa phiêu diêu giữa không trung, kiêu hãnh mà ngẩng cao cổ thon, trong ánh mắt trông đợi của muôn người mà chậm rãi hạ xuống đất.

Lớp sa mỏng lay động dù không có gió, trong tiếng nhạc tiên du dương, bóng hình khiến vô số trái tim thổn thức rốt cuộc cũng lộ diện.

Là một dung nhan khuynh thế đến mức mơ cũng chẳng dám mơ, hoa quan châu ngọc ở trước dung mạo minh diễm đến lóa mắt kia đều lu mờ ba phần, nàng khẽ nâng hàng mi tinh xảo như vẽ, mắt phượng như được tôi luyện từ ánh vàng rực rỡ, lập lòe ánh sáng khiến người không dám nhìn thẳng.

Không giống tân nương thẹn thùng ở phàm tục, nàng nở nụ cười ngẩng cao đầu bước từng bước thong dong mà kiêu hãnh, tựa như thần minh cao quý sinh ra để tuần du nhân gian, vượt qua nghìn năm luân hồi, vạn trượng hồng trần, chỉ để đến gặp ý trung nhân của nàng.

Trên mặt đất lụa đỏ trải dài, tựa như một sợi tơ hồng vô tận, nàng và hắn đứng ở hai đầu, chậm rãi tiến về phía nhau, từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách giữa nhau.

Trong mắt thế nhân, Công Nghi Trưng là tùng trên vách tuyết, cũng là trăng sáng trên sông xuân, minh khiết như ngọc, cao khiết như hạc, chỉ có nàng thấy được tham dục mà hắn che giấu không ai biết, cũng chỉ có hắn thấy được mềm mại sâu kín trong lòng nàng.

Yến Tiêu mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Công Nghi Trưng, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như mặc ngọc kia, cảm nhận tình ý nồng cháy mà hắn không chút che giấu, nàng nhẹ nhàng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!