Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thần Tiêu Phái vì nghi thức lập khế ước của Công Nghi Trưng mà náo nhiệt hẳn. Giới tu đạo đối với việc lập khế ước tuy rằng coi trọng, nhưng hiếm khi tổ chức nghi thức rườm rà như vậy, thế nhưng địa vị của Công Nghi Trưng ở Thần Tiêu Phái lại khác biệt, là đệ tử thân truyền duy nhất của Minh Tiêu pháp tôn, ở trong mắt mọi người, hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chưởng giáo đời tiếp theo của Thần Tiêu Phái, đã như vậy, nghi thức lập khế ước tất nhiên không thể qua loa cho xong.
Huống hồ Công Nghi Trưng vốn lớn lên tại Thần Tiêu Phái, các sư huynh sư tỷ trong tông môn coi hắn cũng như người thân ruột thịt, đương nhiên càng tận tâm chuẩn bị buổi hôn nghi này.
Các vị đạo hữu từ trong Đạo Minh bảy tông sau khi nghe tin, cũng đều lũ lượt đến chúc mừng, tò mò hỏi thân phận của Yến Tiêu.
Thật ra bọn họ cũng sớm đã nghe nói, đặc biệt là từ miệng của Lục Tĩnh An – kẻ mồm mép không ngừng nghỉ, mọi người trong Thần Tiêu Phái đều biết Yến Tiêu là tán tu hải ngoại, tu vi không thua kém Công Nghi Trưng, lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, chỉ là nghe danh thì trước nay chưa ai gặp qua.
Công Nghi Trưng mỉm cười nhưng kiên định thay Yến Tiêu từ chối tất cả yêu cầu gặp mặt, nàng không có tính tình tốt và kiên nhẫn để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác, nếu chọc giận nàng, sợ rằng nàng sẽ thật sự vung tay áo bỏ đi.
Tôn chủ của hắn là người mà hắn hao tâm tổn trí theo đuổi được, đương nhiên phải cẩn thận dỗ dành mới được.
Mọi người tuy có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến ba ngày sau trong buổi nghi thức có thể nhìn thấy nàng, liền không sốt ruột nữa.
Ngược lại Lân Chiếu tôn giả hỏi nhiều vài câu, đối với quyết định hấp tấp của Công Nghi Trưng có chút khó hiểu.
"Con và nàng mới quen biết được bao lâu, nhanh như vậy đã quyết định lập khế ước sao?" Lân Chiếu tôn giả lời nói thấm thía nói,
"Đợi con thành tựu Pháp Tướng, thì sẽ tiếp nhận chức vị chưởng giáo Thần Tiêu Phái, việc này mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, bởi vậy đạo lữ của chưởng giáo tương lai, thân phận cũng can hệ trọng đại. Sư thừa và lai lịch của nàng, người khác tất sẽ truy vấn một hai."
"Đa tạ chưởng giáo quan tâm." Công Nghi Trưng kính cẩn nói, "Đệ tử và Yến Tiêu quen biết đã lâu, rất hiểu nàng.
Nàng tâm địa thuần lương, lấy đức báo ơn, lấy thẳng báo thù, tru tà trừ ác, cũng không giết người vô tội, chỉ là thân thế nàng trắc trở, tính tình vì thế mà lạnh nhạt, khiến người khác có chút hiểu lầm với nàng.
Nhưng bất kể thế nhân nghĩ gì, đều không liên quan gì đến chúng ta, đệ tử cả đời này đã nhận định, duy chỉ có mình nàng, sống chết không rời."
Lân Chiếu tôn giả rũ mắt nhìn Công Nghi Trưng, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Tuổi thọ của Pháp Tướng kéo dài cả thiên thu, Công Nghi Trưng mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã vội luận chuyện một đời, ở trong mắt ông thì có phần quá mức vội vã. Thân là chưởng giáo của tông môn, ông suy xét nhiều hơn một chút.
Công Nghi Trưng là người được chọn cho vị trí chưởng giáo mà trên dưới Thần Tiêu Phái đều tán thành, việc lập khế ước không thể qua loa, nhưng cũng không phải chuyện ông có thể can thiệp, chung quy hắn là đệ tử thân truyền của Minh Tiêu pháp tôn.
Ngày hôm trước Lân Chiếu tôn giả mới vừa nghe tin liền đi cầu kiến Minh Tiêu pháp tôn, hy vọng pháp tôn lên tiếng khuyên can.
Minh Tiêu pháp tôn lúc ấy đang chuyên tâm đúc lại Dẫn Phượng Tiêu, nghe Lân Chiếu tôn tới bẩm xong, cũng chỉ nhàn nhạt cười nói:
"Đó là lựa chọn của nó, chúng ta chỉ có thể chúc phúc, không có quyền can thiệp. Huống hồ với trí tuệ của nó, mọi chuyện đều đã suy tính trước khi hành động, thấu triệt hơn người, nếu nó đã có quyết định này, thì tất có lý do không thể không làm."
Lân Chiếu tôn giả nghe xong lời này, thì chỉ đành từ bỏ.
Hai ngày sau, Minh Tiêu pháp tôn cuối cùng cũng đúc xong Dẫn Phượng Tiêu, Công Nghi Trưng theo ước hẹn đến nhận.
Lúc Công Nghi Trưng đến, Minh Tiêu pháp tôn đang nói chuyện với Công Nghi Càn, Công Nghi Trưng tiến lên hành lễ với hai vị trưởng bối.
"Phụ thân đường xa lao nhọc, vất vả rồi."
Công Nghi Càn mỉm cười nói: "Có gì mà vất vả, vừa rồi ta đang cùng sư tôn của con bàn chuyện lập khế ước ngày mai.
Con lớn lên ở Thần Tiêu Phái, nơi này mới thực sự là nhà của con, ta sớm đoán được con sẽ chọn lập khế ước ở Thần Tiêu Phái, nên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, vừa nãy cũng đã giao cho sư huynh sư tỷ của con, nếu có gì thiếu sót, hôm nay vẫn còn kịp bổ sung.
"Công Nghi Trưng trong lòng ấm áp, ôn hòa nói:"Lại để phụ thân phải bận tâm rồi.Ta làm phụ thân, chỗ có thể bận lòng cũng chẳng có nhiều.
"Công Nghi Càn nhìn về phía Minh Tiêu pháp tôn mang nét mặt mệt mỏi, mắt lộ rõ sự tôn kính và cảm kích,"Hơn hai mươi năm qua, đều là pháp tôn nhọc lòng.
Một ngày làm thầy suốt đời như cha, ngày mai Trưng Nhi lập khế ước chính là đại sự, lý nên thăm hỏi sư tôn.
"Minh Tiêu pháp tôn nhàn nhạt cười, lắc đầu nói:"Không cần, ta hiểu tâm ý của các ngươi, nhưng ta không thích gặp khách lạ, ngày mai sẽ không góp mặt náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!