Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trong Thiên Nhất Lâu, một bàn tiệc rượu lại được bày ra, cửa sổ rộng mở đón trăng sáng gió mát lành, khiến không gian càng thêm thanh nhã.
Lê Anh ghét bỏ mà dẹp bỏ hết rượu nơi đây, từ trong túi giới tử lấy ra một hồ lô rượu khác.
"Rượu của nhân gian tu sĩ uống không say, uống không say thì còn ý nghĩa gì? Đây là rượu ủ từ chu quả của Chu Tử Khư, các ngươi nếm thử xem." Lê Anh đặt bình rượu lên bàn, Công Nghi Trưng mỉm cười nhận lấy, rót rượu cho từng người.
Lê Anh nâng chén rượu lên, quét mắt nhìn một lượt, ngậm cười nói:
"Ừm … kính một ly cho bàn tiệc của chúng ta đây, trời nam đất bắc, thần; yêu; nhân; quỷ."
Yến Tiêu hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn về phía Lê Anh, người trước đôi mắt mang ý cười, nửa chuếnh choáng nửa tỉnh táo, nhưng Yến Tiêu hiểu ý của nàng, người thông minh không cần nhiều lời, nàng nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Túc chủ của Cửu Dương Lê Hỏa là người nhạy cảm nhất với tà khí, lệ khí đến từ Âm Khư không che giấu được cảm ứng của Lê Anh, nhưng nàng cũng không để tâm, nếu không thì chẳng tặng cho Thập Anh một sợi Lê Hỏa.
Công Nghi Trưng cũng hiểu rõ tất cả, nâng chén hướng về Lê Anh, ôn hòa nói:
"Đa tạ điện hạ ban tặng."
Cảm tạ nàng tặng một chén rượu ngon, một sợi Lê Hỏa, một phần nhân tình.
Lê Anh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, vui sướng cười nói:
"Đã lâu không gặp được người thú vị như vậy, chuyện thú vị như vậy, hôm nay có thể uống nhiều mấy chén."
Yến Tiêu nói:
"Thập Anh nhận được hậu ái của điện hạ, ta thay nàng cảm tạ."
Lê Anh xua tay nói:
"Không cần, đây là duyên phận giữa ta và nàng."
Lê Anh nói rồi vươn tay gãi gãi cằm Thập Anh, Thập Anh ngây người một chút, ngơ ngẩn nhìn Lê Anh. Nàng tuy trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có một chút buồn bã và hoài niệm.
"Trước kia ta cũng từng có một con mèo …" nàng nhàn nhạt cười nói, nhưng không nhắc đến bây giờ nó ra sao, chỉ lặng lẽ nâng chén rượu, nuốt trọn vị cay nồng vào cổ họng.
Trong số những người ngồi đây, Lê Anh là người lớn tuổi nhất, cũng từng trải nhiều nhất, bề ngoại trông chỉ khoảng ba mươi, nhưng trong mắt lại chất chứa quá nhiều tang thương, có lẽ là vì đi qua quá nhiều nơi, chứng kiến quá nhiều buồn vui, trên người nàng luôn mang theo một loại lười biếng bất cần đời và tiêu sái, chỉ khi uống rượu mới để lộ ra vài phần thẫn thờ.
Lê Anh nghiêng mắt nhìn Công Nghi Trưng, mỉm cười nói:
"Vừa rồi ở chợ thấy có tu sĩ của Thần Tiêu Phái đang chọn mua lụa đỏ, hoa chúc, ta còn nghi hoặc cung phụng tượng Thần Nông thì dùng những thứ đó làm gì, giờ nghĩ lại, chắc là chuyện vui của các ngươi sắp đến rồi."
Công Nghi Trưng nói:
"Nghi thức lập khế ước của ta và Yến Tiêu đã định vào ba ngày sau."
Vi Sinh Minh Đường: Phụt …
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn.
Vi Sinh Minh Đường lấy tay áo che mặt, ánh mắt kinh nghi bất định đảo qua lại giữa hai người. Công Nghi Trưng cầu còn không được thì hắn biết rõ, nhưng không ngờ Yến Tiêu sẽ đồng ý.
Thất Sát cũng hơi ngơ ngác, cảm giác như mới xa Tôn chủ không bao lâu, sao mà dường như đã thay đổi thành người khác ….
Vi Sinh Minh Đường do dự mà hỏi Công Nghi Trưng:
"Chuyện này ngươi đã nói với gia tộc … với phụ thân huynh chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!