Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Lúc Công Nghi Trưng về phòng thì trời đã chạng vạng, còn chưa đến cửa, đã nghe thấy một trận tiếng cười nói của nữ tử.
Hắn kinh ngạc dừng bước chân lại một chút, rồi lại nhanh chóng bước tới, cánh cửa lớn đang mở, bên trong có một nhóm nữ tử đang vây quanh nói cười vui vẻ, người ở giữa được vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng chính là Yến Tiêu.
"Tiểu sư đệ vậy mà đã thông suốt rồi, ta còn tưởng rằng đệ ấy chỉ biết trốn tránh cô nương nhà người ta thôi chứ!"
"Lại còn tiền trảm hậu tấu, cũng không nói trước với người trong nhà một tiếng, ngay cả nghi thức cũng không có."
"Đúng vậy đúng vậy, lần này dẫn người về, phải làm một nghi thức lập khế ước thật long trọng."
"Sư tỷ tính thử xem ngày nào là ngày hoàng đạo?"
"Ba ngày nữa chính là một ngày lành đó, chúng ta phải chuẩn bị thôi …"
"Tông môn đã lâu rồi không tổ chức hỉ sự, thật là phấn khích …"
"Sư đệ muội là một tán tu, không có sư môn, về sau Thần Tiêu Phái chính là nhà của muội, muội cảnh giới cao như vậy, ít nhất cũng phải là vị trí trưởng lão khách khanh*!"
(Khách khanh là chức vị thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc)
"Vậy chẳng phải bối phận sẽ loạn mất …"
Công Nghi Trưng chỉ đi vài bước đã bị nghe hết một tai những lời bàn tán sôi nổi, trên mặt hắn lộ ra vẻ cười khổ, hắn hiểu tính cách của mấy vị sư tỷ mình rất rõ, có thể tưởng tượng được Yến Tiêu đã phải chịu đựng tra tấn thế nào suốt cả buổi chiều.
Khi Công Nghi Trưng bước vào cửa, ánh mắt của nàng mới như sống lại, lập tức đứng dậy khỏi ghế, vạch đám người mà bước tới chỗ Công Nghi Trưng.
Các sư tỷ thấy thế đều che miệng cười trộm:
"Mới không gặp một lát mà đã không nhịn được rồi."
Trên mặt Yến Tiêu lộ ra một tia xấu hổ, nhân lúc tay áo che chắn mà véo Công Nghi Trưng một cái, đem buồn bực cả buổi chiều đều trút hết lên người Công Nghi Trưng.
Công Nghi Trưng nén cười khẽ ho một tiếng:
"Sư tỷ, mặt Yến Tiêu mỏng, lại sợ người lạ, các tỷ đừng bắt nạt nàng."
Đã bảo vệ rồi kìa. đại sư tỷ Quỳnh Ngọc cười đến cong cả mắt, Công Nghi Trưng là nàng nhìn lớn lên, lúc nhỏ còn thường xuyên cõng Công Nghi Trưng xuống núi chơi, nay thấy Công Nghi Trưng trưởng thành lập gia thất, nàng cũng có chút vui sướng như làm cô tỷ của người ta.
"Chúng ta mới không bắt nạt Yến Tiêu, thương nàng còn không kịp ấy chứ. Vừa rồi chúng ta đã bàn bạc xong rồi, ba ngày sau chính là ngày tốt, đến lúc đó sẽ tổ chức nghi thức lập khế ước cho hai người."
Nhị sư tỷ cũng phụ họa nói:
"Đúng vậy đúng vậy, hiện giờ Đạo Minh bảy tông đều biết các đệ là đạo lữ, nghi thức lập khế ước của đệ sao có thể qua loa được!"
Tam sư tỷ nói:
"Vừa hay mấy đại nhân vật của các tông môn khác cũng đang ở đây, danh sách khách khứa ta đã liệt kê xong rồi, các đệ còn muốn mời thêm thân bằng đạo hữu nào, mau nói cho ta biết!"
Tứ sư tỷ cười tủm tỉm nói:
"Yến sư muội, lại đây nào, để ta đo kích thước cho muội."
Yến Tiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị tứ sư tỷ kéo qua, linh lực ngưng tụ thành sợi, như con rắn nhỏ uốn quanh người nàng vài vòng, rồi thấy tứ sư tỷ ánh mắt sáng lên, ý vị sâu xa mà liếc nhìn Công Nghi Trưng một cái.
"Tiểu sư đệ đúng là có phúc khí …" tứ sư tỷ ngậm cười, vẻ mặt ái muội mà thấp giọng nói một câu.
Yến Tiêu tức khắc hiểu ra, vành tai nhuốm màu hồng phấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!