Chương 43: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Chính Đạo Điện của Thần Tiêu Phái hôm nay hiếm khi tề tựu đông đủ Đạo Minh bảy tông, trong đó thân phận của Thần Tiêu Phái chưởng giáo Lân Chiếu tôn giả và Phá Nguyệt kiếm tôn Tạ Chẩm Lưu là tôn quý nhất, năm người còn lại, đều là do chưởng giáo của họ phái đến đây, đại điện cho tông môn của mình.

Công Nghi Trưng cũng quen biết những người này, đều là đại đệ tử thân truyền của các trưởng giáo, thậm chí đã bắt đầu đảm nhận chức vụ phó chưởng giáo, tính ra, Công Nghi Trưng là người nhỏ tuổi nhất trong số đó.

Chưởng giáo Hoa Thần Cung trên danh nghĩa tuy là Quần Ngọc phương tôn, nhưng hai trăm năm trước, Quần Ngọc phương tôn và cung chủ Vạn Cức Cung kết thành đạo lữ, từ đó ít khi lộ diện, chuyên tâm tu hành, ít quản tục vụ, toàn bộ sự vụ trong môn đều giao cho đệ tử được tín nhiệm nhất là Hoa Ngâm Phương.

Bởi vậy Hoa Ngâm Phương tuy chỉ mang danh phó chưởng giáo, nhưng thực chất chẳng khác nào chưởng giáo.

Đại diện Tứ Di Môn đến đây, cũng là đệ tử thân truyền của Hi Hòa chưởng giáo, nhưng lại là một tu sĩ bán yêu, tên là Từ Âm.

Từ Âm bề ngoài giống một thiếu nữ, nhưng Công Nghi Trưng từng gặp nàng một lần, cũng nghe người ta đồn rằng, Từ Âm chính là nửa người nửa rắn, khi ở hình người thì tính tình dịu dàng hiền lành, nhưng khi hóa thành thân rắn thì linh lực bạo tăng, tính tình mất khống chế, rất khó đối phó.

Cách tu hành của bán yêu khác với nhân tộc, nhưng thực lực của Từ Âm e rằng không dưới cảnh Pháp Tướng.

Đại diện chùa Huyền Thiên chính là Khổ Sân hành giả, Khổ Sân hành giả trông khoảng ba mươi tuổi, dung mạo thon gầy, khuôn mặt u sầu, từng là sư huynh đệ với Khổ Vô hành giả – người đã chết ở Âm Khư, nhưng Khổ Sân hành giả bản tính cao khiết, từ bi bác ái, một mình hành thiện khắp thiên hạ suốt sáu mươi năm, một thân công đức sáng ngời vạn thế, người ta đều nói vị trí chưởng giáo tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Còn đại diện của Linh Sư Đảo lại là một con vẹt lông xanh tên là Lan Thái La, khi hóa hình thành người thì là một thiếu niên khoảng mười năm, mười sáu tuổi, vẻ mặt non nớt, nhưng trong số mọi người ở đây, hắn lại là lớn tuổi nhất, đã hơn một ngàn năm trăm tuổi.

Công Nghi Trưng sau khi bái kiến chưởng giáo, lần lượt chào hỏi bốn người còn lại, mỉm cười hỏi:

"Đạo hữu của Vạn Cức Cung vẫn chưa đến sao?"

Hoa Ngâm Phương mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Cung chủ Vạn Cức Cung có lệnh, để Hoa Thần Cung chúng ta đại diện cho họ."

Cung chủ hai nhà kết đạo lữ, quan hệ mật thiết phi thường, cung chủ Vạn Cức Cung là Thiên La yêu tôn nghe nói rất sợ vợ, câu nói quen thuộc nhất chính là Phương tôn nói đúng, ngày trước khi theo đuổi đệ nhất mỹ nhân của Đạo Minh, thật đúng là lột cả vỏ cây, mặt mũi đều không cần, cũng mặc kệ những lời chế nhạo châm chọc của người trong thiên hạ, ông quấn lấy Quần Ngọc phương tôn suốt hàng trăm năm, một lòng một dạ muốn ở rể Hoa Thần Cung, trồng mình ở cổng Hoa Thần Cung, thậm chí còn dùng Vạn Cức Cung làm của hồi môn cho mình, trăm triệu không ngờ rằng sau bao lần kiên trì theo đuổi, ông lại thật sự ôm được mỹ nhân về nhà.

Hiện giờ bên ngoài nói là Đạo Minh bảy tông, nhưng Vạn Cức Cung và Hoa Thần Cung thực chất chỉ như một, hai tông môn này chẳng khác nào cùng chung một tiếng nói.

Tạ Chẩm Lưu lấy được Dẫn Phượng Tiêu, lập tức đem việc này báo cho các vị chưởng giáo còn lại, dựa theo thỏa thuận trước đó, đem mảnh vỡ của Dẫn Phượng Tiêu giao cho Minh Tiêu pháp tôn sửa chữa, lại nghĩ cách từ trong đó tìm ra manh mối của Phượng Hoàng Trủng.

Mà các tông môn khác cũng sẽ cử ra đệ tử trong môn làm đại diện, đợi khi tìm được manh mối, sẽ cùng nhau xuất phát đến Phượng Hoàng Trủng.

Năm đó thất bảo của Đạo Minh bị trộm mất, cũng từng kinh động bảy vị chưởng giáo, tưởng rằng tà giáo ma tu nào đó lại muốn gây sóng gió, bỏ không ít công sức truy tìm, nhưng nhiều năm trôi qua, thất bảo bị mất chưa từng xuất hiện lại trên nhân gian, Phượng Thiên Linh cũng không thấy bất kỳ hành động gì thêm, bảy tông dần không còn để tâm đến chuyện này nữa.

Chẳng sợ hiện giờ Phượng Hoàng Trủng hiện thế, cũng không đến mức khiến chưởng giáo bảy tông phải bận lòng, chỉ cần cử một vài đệ tử đáng tin đi điều tra là đủ.

Công Nghi Trưng lấy ra bảy đoạn tiêu vỡ, giao cho chưởng giáo Lân Chiếu tôn giả. Từ Âm của Tứ Di Môn bước lên quan sát kỹ lưỡng, gật đầu nói:

"Không sai, đây chính là Dẫn Phượng Tiêu của Tứ Di Môn chúng ta."

Lan Thái La hừ lạnh một tiếng, nói:

"Nếu không phải Phượng Thiên Linh trộn đi thất bảo, thì Dẫn Phượng Tiêu này nên là bảo vật của Linh Sư Đảo chúng ta."

Linh Sư Đảo tọa lạc ở Đông Hải, trên đảo có nhân tu và yêu tu theo tỷ lệ hai phần người, tám phần yêu, mà yêu tu lại có bảy phần là tinh quái thuộc loài chim.

Năm đó Thiên Đô luận đạo, bảy tông mỗi tông đưa ra một pháp bảo để thưởng cho người chiến thắng, phượng hoàng là vua của muôn loài chim, Dẫn Phượng Tiêu có sức hấp dẫn rất lớn đối với yêu tu thuộc loài chim, đảo chủ Linh Sư Đảo đã ngầm thương lượng với Hi Hòa chưởng giáo, để Tứ Di Môn đưa ra Dẫn Phượng Tiêu.

Đổi lại, Linh Sư Đảo sẽ mang ra một viên Tích Thủy Châu tuyệt phẩm để trao đổi. Tích Thủy Châu tuyệt phẩm hoàn toàn không thể so sánh với hạt châu nhỏ của Vi Sinh Minh Đường, vì đây chính là bảo vật có thể khai mở động phủ dưới nước, giá trị cao hơn Dẫn Phượng Tiêu rất nhiều, tuy nhiên đối với cầm yêu trên Linh Sư Đảo mà nói, sức hấp dẫn của Dẫn Phượng Tiêu lớn hơn rất nhiều.

Mà năm món bảo vật còn lại, lần lượt là Kiếm Hồn của Ủng Tuyết Thành, Ngưng Sương Hoa của Hoa Thần Cung, Di Hoa Tiếp Mộc của Vạn Cức Cung, Bồ Đề Tâm của chùa Huyền Thiên, Già Thiên Trận của Thần Tiêu Phái.

Các thất bảo của Đạo Minh này đều có ưu điểm riêng, nhưng nếu nói món nào mất đi khiến người ta đau lòng nhất, thì chắc chắn là Linh Sư Đảo, vô luận là Dẫn Phượng Tiêu khiến điểu yêu thèm muốn không ngớt, hay là Tích Thủy Châu có thể xem như chí bảo trấn phái, ở trong mắt Linh Sư Đảo, đều là bảo vật của bọn họ.

Có thể nói, người khác chỉ mất một món, mà Linh Sư Đảo lại như mất cả hai, vừa mất của vừa thiệt người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!